- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trợ Lý Riêng Của Tổng Tài Chạy Trốn
- Chương 7
Trợ Lý Riêng Của Tổng Tài Chạy Trốn
Chương 7
Tàn Tâm vừa đi vào văn phòng, liền thấy Lãnh Quân Kỳ đang tức giận ngồi trên ghế làm việc.
"Thằng đó là ai? Tại sao tối qua nó lại ngủ ở nhà em?" Giọng nói của Lãnh Quân Kỳ tràn ngập tức giận.
Tàn Tâm suy nghĩ trong lòng, sắc mặt anh ta xấu như vậy, nếu như mình nói chuyện gì không nghe lọt tai, bảo đảm anh ta sẽ xông lên bóp chết mình, nhưng cậu vẫn không muốn tỏ ra yếu đuối
"Đây là việc cá nhân của tôi, không cần thiết phải giải thích với anh!" Phong Tàn Tâm cãi lại, Ánh Ảnh là anh trai của cậu, giữa bọn họ có thế có chuyện gì? Lãnh Quân Kỳ chẳng những không có hỏi đầu đuôi mọi chuyện, lại chất vấn mình như vậy, cậu thực sự mất hết kiên nhẫn.
Sắc mặt Lãnh Quân Kỳ thoáng thay đổi, giống như thấy món đồ chơi ngoan ngoãn đột nhiên chống lại hắn, càng châm dầu vào cơn giận của hắn đang bốc hỏa.
"Cái gì là không liên quan đến tôi, em chính là đồ của tôi!" Lãnh Quân Kỳ bắt đầu phát điên.
Đồ của tôi, đồ của tôi... Cái gì gọi là đồ của tôi... Đáng ghét, thì ra anh ta đem mình trở thành đồ vật.
Anh ta thật thích hợp là người đàn ông của mình sao? Anh ta thực sự sẽ đối xử tốt với mình... Hay là, anh ta chơi chán rồi sẽ không chút do dự bỏ rơi mình... Không... Mình không muốn như vậy...
Cả người Tàn Tâm đều run rẩy, trong lòng nổi lên một trận ớn lạnh, tâm tình càng rơi xuống đáy vực.
Có lẽ cũng không cần thử lòng gì đó như anh ba, bây giờ anh ta đã nói những lời thật lòng của anh ta rồi!
Còn trong lòng Lãnh Quân Kỳ tràn ngập đố kỵ, vật sở hữu của mình lại dám không nghe lời chủ nhân, chuyện này còn có công lý không?
Lãnh Quân Kỳ đứng lên, Tàn Tâm cảm thấy dự cảm chẳng lành, cậu hoàn toàn không muốn đối mặt với Lãnh Quân Kỳ lúc hắn đang điên cuồng thế này, cả ánh mắt của hắn cũng điên cuồng như vậy.
Tàn Tâm không nghĩ ngợi nhiều, bây giờ tiếp tục ở chỗ này, chờ một lát nữa sẽ có kết quả gì cũng không cần cậu phải suy nghĩ. Tàn Tâm theo bản năng đi lùi về phía sau, muốn chạy trốn ra khỏi nơi này.
"Đứng lại, em dám chạy? Chỉ cần tôi bắt được, nhất định sẽ làm cho em hối hận khi sống trên cõi đời này!" Lãnh Quân Kỳ đưa ra tuyên bố hung ác độc địa.
Phong Tàn Tâm sợ hãi nhìn Lãnh Quân Kỳ, cậu cứ chạy thẳng đến khi đυ.ng phải cánh cửa gỗ mới thôi.
"Lãnh Quân Kỳ, đừng qua đây!"
"Tôi nói rồi, nếu em dám chạy, tôi sẽ cho em biết mùi vị hối hận khi sống trên cõi đời này!" Lãnh Quân Kỳ bóp cổ Tàn Tâm, gần như làm cho cậu sắp ngạt thở, cậu căn bản không còn cách nào chống cự, từ từ ngừng thở.
"Ặc ặc... Xin dừng tay..." Tàn Tâm yếu ớt giãy giụa, cuối cùng đau đớn hôn mê bất tỉnh.
Lãnh Quân Kỳ thấy Tàn Tâm hôn mê bất tỉnh, hắn từ trong túi áo tây trang của cậu lấy ra điện thoại, ấn phím mở danh bạ. Thấy cái tên của thằng con trai khó ưa kia – Ánh Ảnh, tốt lắm, tôi nhất định phải bắt hai người chia tay.
◇◆◇
Khi Tàn Tâm tỉnh lại, cậu phát hiện hai tay mình bị trói sau lưng, thân thể bị ném ở trên giường, trong miệng còn bị nhét nhúm vải bố, không hề nói được gì.
"Tàn Tâm, em biết không? Bây giờ tôi muốn gọi điện thoại cho tên tình nhân kia của em, chờ đến khi nó đi vào, thì sẽ thấy bộ dạng đáng yêu của em! Thật không biết khi nó thấy em bị tôi thượng, rốt cuộc còn muốn cái đôi giày rách* này hay không?" Lãnh Quân Kỳ lạnh lùng cười, giọng nói tràn đầy nguy hiểm.
*Song phá hài – đôi giày rách: câu này mấy bạn coi phim hay gặp lắm, nghe thì thấy nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa có hơi bất nhã, thường ám chỉ người (phụ nữ) dâʍ đãиɠ, có nhiều mối quan hệ lang chạ
Tàn Tâm liều mạng lắc đầu, phát ra tiếng ư... ư..., sâu trong mắt tràn đầy bi thương và tuyệt vọng, thậm chí xen lẫn vào ý tứ hàm xúc cầu xin tha thứ, nhưng điều này ở trong mắt Lãnh Quân Kỳ trái lại làm nổi lên cảm giác ham muốn tàn bạo mãnh liệt.
"Em lộ ra cái vẻ mặt này cũng vô ích, đây là một hình phạt dành cho em!"
Nói xong, Lãnh Quân Kỳ bắt đầu cởi bỏ quần áo và đồ dùng hằng ngày của Tàn Tâm, đến khi cậu bị lột trần như nhộng mới thôi.
Đôi chân mảnh mai thon dài được nâng lên gác trên vai Lãnh Quân Kỳ, lộ ra mật huyệt màu hồng không có chút ẩm ướt, mạnh mẽ đâm vào.....
Lãnh Quân Kỳ cầm lấy di động của Tàn Tâm, từ trong danh bạ tìm số điện thoại của Ánh Ảnh, ấn phím gọi.
Rất nhanh, thanh âm lanh lảnh từ điện thoại bên kia truyền đến.
"Sao vậy Tâm Tâm, còn chưa đến giờ tan ca mà! Sao gọi cho anh sớm thế, có chuyện gì à? Còn nữa nha! Anh buổi tối muốn ăn mấy món bánh ngọt là được rồi! Anh muốn ăn chocolate, bánh kem, nhớ phải giúp anh mua về đó!" Giọng nói nũng nịu ngọt ngào đến chết người từ điện thoại đối phương truyền đến.
"Hừ, đúng là mày, thật là không biết xấu hổ, cướp đồ của người khác!" Lãnh Quân Kỳ không chút khách khí giễu cợt.
"Sao mày lại cầm điện thoại của Tâm Tâm? Cái thằng khốn đáng chết kia, mày đã làm gì em ấy?" Ánh Ảnh nghe được không phải là giọng nói của Tàn Tâm lập tức trở mặt.
"Tao làm gì với em ấy à? Tao bây giờ chính là đang làm chuyện mà em ấy thích nhất! Bọn tao đang ở Caesar Hotel phòng 1286, nếu như mày rảnh rỗi, thì cứ đến tham gia!" Lãnh Quân Kỳ nói xong liền cúp điện thoại, không để cho Ánh Ảnh có cơ hội phản ứng.
"Em thấy vui không? Cái tên Ánh Ảnh kia có lẽ sẽ mau chóng đến đây! Chúng tôi có thể cùng thượng em!" Lãnh Quân Kỳ mạnh mẽ đâm vào, cậu nhỏ không một phút rời khỏi mật huyệt của Tàn Tâm.
Đây chính là người mình yêu sao? Anh ta chẳng làm rõ phải trái đã làm nhục mình như vậy, mình thực sự có nên ở lại bên cạnh anh ta? Anh Ánh Ảnh nói không sai, mình có lẽ nên nghe lời khuyên của anh ba, rời khỏi anh ta mới đúng! Tại sao mình lại ngu ngốc như thế, cho đến hôm nay mới hiểu được điều này.
Anh Ánh Ảnh, đừng đến đây, không được mắc mưu của anh ta, em thực sự không hy vọng anh thấy bộ dạng thảm thương của đứa em bé nhỏ này.
Trong mắt Tàn Tâm tràn đầy lệ ở hốc mắt, cậu không muốn tỏ ra yếu đuối ở trước mặt người đàn ông này.
Lãnh Quân Kỳ cắn một dấu tròn lên bả vai của Tàn Tâm, gần như cắn đến chảy máu.
Thân hình mảnh mai của Tàn Tâm tuy rằng không cường tráng, cũng không mềm mại đáng yêu, nhưng có loại tư vị một trăm lần cũng không hề chán.
"Tôi cũng muốn xem một chút, thằng con trai kia thấy em như thế này, còn có thể yêu em không? Em rất nhanh sẽ biết ngay thôi!" Lãnh Quân Kỳ đột nhiên gắng sức chạy nước rút, khiến nước mắt mà Phong Tàn Tâm cố nén ở hốc mắt nay lại tràn ra khóe mi.
Phong Tàn Tâm nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn đến Lãnh Quân Kỳ, cậu cảm thấy khá mất mặt. Cho dù người đàn ông này đối với cậu như vậy, cậu lại không cảm thấy có chút căm hận nào với anh ta, cậu thật đúng là hèn mạt và vô liêm sỉ.
Thấy Phong Tàn Tâm một bộ dạng như cá ươn, dung nham núi lửa vốn đang âm ỉ giờ lại bùng nổ lớn như điềm báo trước.
"... A!" Bị đâm mạnh vào tuyến tiền liệt, cậu nhóc của Tàn Tâm không tự chủ được dựng thẳng lên, thân thể giống như hương vị ngọt ngào của rượu vang, dáng vẻ mê người không gì sánh được.
"Như thế này không phải là rất thoải mái à, chỉ có tôi mới hiểu rõ nhất thân thể của em, cứ ngoan ngoãn để cho tôi thượng là được rồi!"
Đây là cái gì?
Cậu chỉ cảm thấy trái tim giống như bị tê liệt, nổi tuyệt vọng lan tràn trong lòng cậu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trợ Lý Riêng Của Tổng Tài Chạy Trốn
- Chương 7