Suốt hai ngày đều nằm trên giường, không chỉ vì cảm thấy quá mất mặt, quá khổ sở, nguyên nhân quan trọng hơn chính là cậu phát sốt!
Bởi vì bị hành hạ xong lại cứ như thế lập tức đáp máy bay, ngay cả thân thể cũng không tắm rửa qua. Những thứ không sạch sẽ cũng bởi vì trong lòng quá khổ sở, hoàn toàn không chú ý tới, lúc cậu nhận thức được thì đã nằm lên giường!
Đến giúp cậu xem bệnh là Bauer – bác sĩ riêng của gia đình, một người đàn ông tóc vàng gần 50 tuổi.
"Rolle, cậu làm sao mà không cẩn thận như thế này, nếu như tôi lại đến trễ, cậu không phải sẽ càng tệ hơn!"
Rolle là tên tiếng Anh của Phong Tàn Tâm, bởi vì bọn họ đang ở Anh Quốc, người giúp việc trong nhà đa phần đều là người Anh, cho nên ngôn ngữ sử dụng là tiếng Anh.
Bauer bởi vì Phong Tàn Tâm không yêu quý thân thể, làm cho ông ta liên tục nhíu mày.
"Ngại quá, tôi không có chú ý, lần sau sẽ không như thế!" Bởi vì ho khan trong một thời gian dài, giọng của Phong Tàn Tâm nghe hơi khàn khàn.
Bauer cũng không có đi sâu vào đề tài này nữa, nhưng thay đổi một chủ đề mới, ông làm bác sĩ riêng của gia đình Phong Tàn Tâm đã hai mươi mấy năm: "Đã lâu không gặp nhau, không ngờ vừa gặp mặt, thì cậu liền ngã bệnh. Haizzz, hai năm không gặp thì trở nên gầy như thế này!"
"Bauer, ông quá nhạy cảm rồi! Tôi là vì không muốn cứ suốt ngày ở trong nhà, chỉ muốn đi ra ngoài một chút mà thôi, ông xem, tôi đã mập lên!"
Nhưng mà những lời này, không có chút nào thuyết phục, sắc mặt của cậu bây giờ vừa tái nhợt vừa tiều tụy.
"Đừng nói đùa nữa! Tôi nhìn cậu lớn lên, sao có thể không biết cậu bây giờ đang nói thật, hay là nói dối!"
"... Bauer, tôi mệt mỏi, ngại quá, còn làm phiền ông chạy đến đây!"
Bauer biết rõ, đối phương là không muốn tiếp tục đề tài này, nhưng mà phát sốt sẽ mệt mỏi cũng là chuyện đương nhiên, ông cũng không miễn cưỡng, nhanh chóng rời khỏi.
Phong Tàn Tâm cũng không muốn nói thêm gì, chỉ là nhìn trần nhà quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ, nơi này là phòng của cậu, thế nhưng cậu đã hai năm không có về!
Bình thường luôn cho rằng tự dựa vào bản thân mình là đủ rồi, nghĩ rằng các anh lớn bảo vệ cậu quá mức, lại muốn chứng minh năng lực của mình, mới bỏ trốn khỏi nhà, cũng vì thế mới gặp được Lãnh Quân Kỳ.
Đến cuối cùng bị tổn thương, mới biết được, thì ra mình vẫn yếu đuối như vậy, không chịu nổi đả kích.
Lại nhớ đến anh trai tận mắt nhìn thấy bộ dạng của mình, khi đó cậu hận không thể đào cái hố chôn mình xuống.
"Tâm Tâm, có khỏe không? Bauer vừa mới đến!"
"Anh, em chỉ là cảm vặt mà thôi, không cần lo lắng..."
"Cũng là do anh không chăm sóc tốt cho em..." Phong Ánh Ảnh vừa giải quyết xong chuyện anh cả dặn dò, chạy về nhà thấy em trai yếu ớt nằm ở trên giường, y bổ nhào lên giường của Tàn Tâm, hại Tàn Tâm thiếu chút nữa bởi vì xung lực mà lăn xuống giường.
Thấy hành động của mình làm cho Tàn Tâm lộ ra ánh mắt thống khổ, mau chóng xin lỗi.
"Ngao ngao... Xin lỗi nha... Tâm Tâm, anh với em đánh một giấc thật ngon!"
Tàn Tâm tùy ý đáp một tiếng, nếu bây giờ một mình mình ở chỗ này, chỉ cảm thấy giống như rơi xuống đại dương, cô đơn lạnh lẽo khôn cùng. Cậu hiện tại khát khao có người bầu bạn, chỉ bất quá người đó chắc chắn không phải là Lãnh Quân Kỳ.
"Ha ha, anh sẽ không làm ồn đến em, ngủ bù một giấc nhé!" Một tay ôm chằm Tàn Tâm, Ánh Ảnh nhéo nhéo mặt của Tàn Tâm.
Tàn Tâm bị nhéo có chút không thoải mái, nhưng vẫn không nói lời nào, có thể là do không còn sức để nói, chỉ nhắm mắt lại. Ánh Ảnh cũng không quấy rầy cậu, để cho cậu nghỉ ngơi cho khỏe.
◇◆◇
Mấy ngày gần đây, bầu không khí ở trong công ty có thể nói là cực kỳ tệ, nhất là càng gần phòng làm việc của tổng giám đốc thì càng lạnh lẽo như thế này.
Vừa mới bị đuổi ra khỏi phòng là giám đốc phòng kinh doanh với bộ dạng bất lực, bản kế hoạch của y bị tổng giám đốc phê bình đến không còn chỗ nào tốt.
Than ôi... Sao không nhìn thấy trợ lý riêng của tổng giám đốc! Ngay cả lính cứu hỏa cũng không có! Xem ra những ngày tháng sau này khó sống rồi!
Giám đốc phòng kinh doanh âm thầm rêи ɾỉ ở trong lòng.
Ngay cả người làm việc trong phòng tổng giám đốc cũng không mấy tốt.
"Đáng chết, đồ hỗn đản!"
Sắc mặt khá khó coi của người đàn ông khi không thể kiềm chế tâm tình ở trong lòng, ném xấp công văn lên mặt bàn.
Trợ lý riêng của hắn mất tích, còn nhìn thấy bản kế hoạch vô cùng thối nát, sao hắn có thể không tức giận chứ.
Phong Tàn Tâm khốn kiếp, một cái đánh rắm cũng không có đã biến mất, những chuyện gần đây thực sự càng nhìn càng không vừa mắt. Hơn nữa để cho hắn nổi giận chính là bản thân tìm không được Tàn Tâm, đến nhà cậu cũng không có ai ở, thật sự là nhịn không được làm cho hắn muốn văng tục.
Tàn Tâm, cũng không nên để cho mình tìm được cậu ta, không thì mình sẽ làm cho cậu ta tỉnh ngộ để hiểu rõ, cậu ta thực sự đã phạm sai lầm gì!
Đương nhiên cái người đàn ông tự cao tự đại này tuyệt đối sẽ không cảm thấy, là do chính bản thân hắn mới khiến cho Phong Tàn Tâm mất tích.
Càng không có tự cảm thấy, tình trạng của hắn hiện tại có nhiều điều giống như một oán phu.
Hắn bực dọc lấy điện thoại di động ra, dò tìm một số điện thoại.
Hắn thực sự không muốn tìm cái tên khốn này, nhưng người hắn biết chỉ có tên này mà thôi.
Cuối cùng đợi được điện thoại kết nối, nghe được bên tai truyền đến giọng nói khó ưa của người kia, không khỏi bực tức lên"... Thành thật mà nói, mỗi khi nói chuyện với cậu càng làm cho tôi nổi cáu nhiều hơn!"
"Tôi lần này cho cậu một vụ làm ăn... Tìm một người... Ách... Tôi lấy lý lịch ở công ty đưa cho cậu!"
"Không có, tôi không biết, cậu phụ trách tìm được cậu ta là tốt rồi, cậu không phải được gọi là tình báo mạnh nhất!"
Hung hăng ném lại câu này, hắn mới cúp điện thoại.
Người thanh niên ở nơi xa, thiếu chút nữa tức đến hộc máu. Cho y một cái tên và lý lịch, ngay cả người đó ở nơi nào cũng không biết, còn muốn y tìm được người, thật sự là phiền toái!
Nhưng cũng không biết Lãnh Quân Kỳ và đối tượng muốn tìm là quan hệ gì, làm cho y bất chợt nổi lên tò mò, lần đầu tiên thấy bộ dạng nóng nảy sốt ruột của người nào đó, y làm sao có thể không tò mò chứ! Đương nhiên, thấy có chút hả hê thật, nếu có thể hung dữ chỉnh cái tên khốn kiếp ngạo mạng này... Vậy thì y sẽ rất vui vẻ.