Thật ra Lâm Hồi từng trải qua vô số đêm mất ngủ, nằm trên giường mở hai mắt ngẫm nghĩ: Hay thử thổ lộ xem sao?
Nhưng anh quá hiểu Hạ Kiến Sơn, hắn là người công tư phân minh, một khi thổ lộ thất bại, dù Lâm Hồi không rời khỏi Vạn Trúc thì cũng bị điều sang nơi khác – chỉ cần rời xa nơi có Hạ Kiến Sơn.
Anh không nỡ mạo hiểm như thế.
“Anh ấy không thích đàn ông.” Lâm Hồi cúi đầu uống một ngụm rượu, miệng đắng ngắt.
“Lần trước không phải cậu bảo anh ta cũng chưa yêu đương hay sao, không chừng cũng thích nam giống cậu đấy.”
“Lần trước tớ nói là anh ấy quá bận rộn, ban ngày có lịch trình hết rồi, có khoảng thời gian còn bận đến nỗi mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng đồng hồ, cảm giác như hoàn toàn không có thời gian yêu đương, cũng không cần yêu đương.”
Lạc Đình tặc lưỡi: “Tớ cảm thấy cậu nói không phải người mà là AI, máy móc làm việc không có cảm xúc.”
Lâm Hồi mỉm cười: “Anh ấy là như thế, nhân viên công ty tớ cứ bảo là không có bạn nữ nào chịu nổi bạn trai như thế. Hơn nữa…” Nụ cười của Lâm Hồi tắt dần, “Tớ từng chính tai nghe anh ấy nói không thích đàn ông.”
Ăn trưa xong quay lại công ty, tuy là cuối tuần nhưng anh đã hẹn Hưu Hoằng Thụy của công ty điện tử Vân Thái chiều nay tới trao đổi. Lưu Hoằng Thụy gọi cho anh hẹn dùng bữa mấy lần, Lâm Hồi đã từ chối hai lần, lần này lấy cớ là công việc bận rộn nên hẹn ở công ty. Trưa nay anh uống ít bia, không say nhưng mặt hơi đỏ. Trước giờ anh toàn thế, uống rượu lộ hết ra mặt, dù chỉ một giọt, không cách nào giấu giếm được.
Lâm Hồi vào phòng WC rửa mặt, sau đó đi ra đứng bên cửa sổ, khoanh tay, như đang đợi ai đó. Anh có tâm sự, tâm hồn bay xa, nên không chú ý tiếng bước chân quen thuộc ngoài cửa. Vì thế khi Hạ Kiến Sơn vào phòng đã thấy cảnh tượng thế này: Trợ lý Lâm luôn đĩnh đạc hiện tại thả lỏng tựa vào cửa sổ, cơ thể gần như bị tấm rèm che hết, ánh nắng chiếu vào hàng mi, trông vừa mệt mỏi vừa cô đơn…
Hình như là ngủ rồi.
Ý nghĩ này nhảy lên trong đầu Hạ Kiến Sơn, chân hắn lập tức lùi lại một bước. Nhưng ngay cả hắn còn chưa suy nghĩ kĩ tại sao mình lại có phản ứng như thế thì Lâm Hồi đã nghe được động tĩnh – Anh quay đầu, ánh mắt đối diện với Hạ Kiến Sơn.
Dường như Lâm Hồi hơi sửng sốt, sau đó cong môi. Anh vẫn duy trì tư thế đó, thoáng nghiêng đầu xem như chào hỏi: “Tôi hẹn gặp đối tác trao đổi.” Có lẽ do ngấm chút men nên anh lười quay về trạng thái làm việc, hơi mất tập trung.
Hạ Kiến Sơn cảm thấy ngoài ý muốn.
Mấy năm nay, bọn họ sánh vai chiến đấu từ dự án này đến dự án khác. Đứng trước mặt hắn, Lâm Hồi luôn đoan chính lịch sự, nghiêm túc khiêm tốn. Hạ Kiến Sơn thấy một sinh viên ngây ngô mới bước vào đời biến thành quản lý cấp cao đáng tin cậy ở Vạn Trúc nhưng chưa từng thấy dáng vẻ mỏi mệt như hiện tại của anh.