- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Trợ Lý Lâm Có Chuyện Muốn Nói
- Chương 3
Trợ Lý Lâm Có Chuyện Muốn Nói
Chương 3
Lạc Đình biết Lâm Hồi thích nam là do anh tự nói. Là bạn bè, việc này không xem như khó chấp nhận, đúng ra mà nói, Lạc Đình cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Hồi đại học, Lâm Hồi là nhân vật nổi tiếng, có rất nhiều bạn nữ theo đuổi, Lạc Đình còn từng hỗ trợ tặng trà sữa mấy lần, nhưng tên này chẳng có hứng thú yêu đương, bạn cùng phòng đều cho là tiêu chuẩn của Lâm Hồi cao. Kết quả tốt nghiệp bao năm rồi mà Lâm Hồi vẫn độc thân, bà xã Lạc Đình muốn giới thiệu đối tượng thì anh không cần, khiến Lạc Đình nghi ngờ có phải sức khỏe Lâm Hồi có vấn đề hay không. Về sau Lâm Hồi thản nhiên thừa nhận mình thích đàn ông, vẫn luôn yêu thầm ông chủ của mình, Lạc Đình nghe vậy thì yên tâm: May quá, dù sao vẫn tốt hơn có bệnh.
Lạc Đình uống ngụm bia rồi nói tiếp: “Hồi à, tớ không hiểu, có đáng không? Cậu xem cậu đi, lúc ấy thi nghiên cứu sinh rồi, đi theo các thầy không phải tốt sao? Cứ nhất định phải từ bỏ đào tạo chuyên sâu vì Hạ Kiến Sơn, đầu quân cho Vạn Trúc.”
Lâm Hồi bất đắc dĩ sửa lại: “Đầu tiên, không phải vì Hạ Kiến Sơn mà tớ từ bỏ đào tạo chuyên sâu, tớ vào Vạn Trúc mới quen biết anh ấy; thứ hai tớ học nông nghiệp vì bà nội, bà không còn nên tớ hết động lực, thà rằng nhường cơ hội cho người có nhu cầu còn hơn; thứ ba, tiền lương ở Vạn Trúc cao.”
Vừa nghe Lâm Hồi nhắc đến bà nội, Lạc Đình không nói nữa.
Lâm Hồi mồ côi từ nhỏ, ba mẹ ra ngoài làm công qua đời ngoài ý muốn, anh được một tay bà nuôi lớn. Tới nay Lạc Đình còn nhớ vào buổi học đầu tiên, khi thầy hỏi vì sao bọn họ chọn chuyên ngành “Cây trồng”, Lâm Hồi đã cất cao giọng: “Ba mẹ em qua đời từ nhỏ, bà nội làm ruộng trồng rau, nuôi gà vịt cho em ăn học. Năm lớp sáu, cô giáo giao đề bài viết một đoạn văn về chủ đề “Một ngày sau khi lớn lên”, lúc ấy em đã nghĩ bản thân mình sau khi lớn lên sẽ mời bà ăn hết các loại rau dưa và trái cây trên thế giới.”
Cả khoa bị Lâm Hồi làm cho ngây người.
Sinh viên hai mươi mấy tuổi, tuy đã trưởng thành nhưng tính cách vẫn chưa hoàn thiện: Có tranh đua hiếu thắng, có ham hư vinh đua đòi, có mẫn cảm đa nghi. Dù là trước mặt bạn bè hay thầy cô giáo, mọi người đều cố gắng che giấu những yếu kém. Chỉ riêng Lâm Hồi bình tĩnh bày tỏ sự khốn đốn và quẫn bách mình từng trải qua, không kiêu ngạo không siểm nịnh – không cố ý tỏ ra thảm thương, cũng không tỏ vẻ lạc quan, nét mặt Lâm Hồi hân hoan, chỉ có niềm tự hào cháy bỏng và nụ cười dịu dàng như ánh hoàng hôn.
“Vậy cậu định cứ thế à? Tám năm rồi, cuộc đời có mấy lần tám năm để lãng phí như thế? Cậu cứ như vậy, nói không chừng lúc anh ta kết hôn cũng cần cậu nhúng tay ấy chứ.”
“Bao giờ không chịu nổi nữa thì tớ sẽ đi.”
“Này, cậu trưởng thành rồi, không phải học sinh cấp ba, tớ cảm thấy cậu cần một kết quả, dù tốt hay xấu, cậu vẫn phải cho bản thân một lời giải thích.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Trợ Lý Lâm Có Chuyện Muốn Nói
- Chương 3