Tuy luôn biểu hiện ra không gì không làm được, nhưng Lâm Hồi biết hắn cũng sẽ mệt.
Lâm Hồi ăn hết mì, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, sau đó quay số gọi cho Hạ Kiến Sơn.
Đầu dây bên kia kết nối ngay: “Alo…”
Lâm Hồi căng thẳng nuốt nước miếng: “Sếp Hạ, tôi đây, là thế này, anh… dự án Ninh Hải…”
Hạ Kiến Sơn ngắt lời: “Lâm Hồi, hiện tại tan làm rồi, công việc ngày mai báo cáo tiếp.”
Lâm Hồi cứng họng.
Hai cùng cùng im lặng, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ, thông qua sóng điện thoại truyền vào màng nhĩ.
Một lát sau, Lâm Hồi mở miệng: “Tối nay anh ăn gì?”
“Thịt nướng măng.”
“Nghe có vẻ không tồi.”
Hạ Kiến Sơn thay đổi tư thế nằm trên sô pha, nhớ lại hương vị: “Đúng là không tệ.”
“À, mì thịt bò ăn cũng ngon.”
Hạ Kiến Sơn chợt nhớ tới mấy lần bắt gặp anh ăn mì: “Có phải cậu thích ăn mì không?”
“Hả? Tàm tạm.”
Lại im lặng.
“Tôi…”
“Cậu…”
“Anh nói trước…”
“Cậu nói trước đi…”
Tiếp tục im lặng.
Nội tâm Lâm Hồi dâng lên cảm xúc kì lạ, bọn họ bỗng trở nên vụng về, nhưng sự vụng về này không nên xuất hiện trên người Hạ Kiến Sơn. Trái tim Lâm Hồi đập hơi nhanh, anh hít sâu, cảm thấy mình ăn hơi no. Nguyên nhân anh gọi cuộc điện thoại này là bởi anh cho rằng có lẽ Hạ Kiến Sơn muốn có người bầu bạn, nghe thì có vẻ vô lý, nhưng dù nhầm lẫn thì Lâm Hồi vẫn bằng lòng làm chuyện tương tự.
Anh hạ quyết tâm, đầu dây bên kia lại mở miệng: “Cậu thường xuyên ăn cơm hộp à? Không nấu cơm?”
“Một người nấu cơm quá phiền, tôi lười.”
“Lười?” Giọng Hạ Kiến Sơn kinh ngạc, “Cậu lười?”
Lâm Hồi nhớ dáng vẻ không chút cẩu thả của mình ở công ty, nói thẳng: “Ở nhà rất lười, còn sếp thì sao? Mỗi ngày có dì giúp việc làm cơm chứ?”
Một người bận rộn như Hạ Kiến Sơn hẳn là có người phụ trách dọn dẹp và nấu cơm ba bữa.
Hạ Kiến Sơn: “Không, tôi không thích người khác ở trong nhà của mình.”
Đúng là ngoài dự đoán của Lâm Hồi, anh hỏi tiếp: “Nghĩa là anh tự nấu cơm? Vệ sinh thì sao? Cũng tự làm?”
“Phạm vi hoạt động của tôi không lớn, bình thường tiện tay thu dọn, đương nhiên có người tới dọn dẹp vệ sinh định kỳ. Ăn uống thì mỗi tuần siêu thị sẽ giao nguyên liệu tươi, nếu có thời gian thì nấu, không có thời gian thì gọi ngoài.”
Lâm Hồi bất ngờ: “Anh biết nấu cơm?”
Hạ Kiến Sơn im lặng một lát rồi trả lời: “Cái này có gì lạ đâu.”
Lâm Hồi ngẫm nghĩ: Con người gì đây, trên thương trường thì bày mưu tính kế, trong sinh hoạt thì giỏi việc nhà, quá hoàn hảo!
Lâm Hồi nhất thời cạn lời, Hạ Kiến Sơn lại bổ sung: “Có cơ hội sẽ mời cậu ăn cơm tôi nấu.”
Trái tim Lâm Hồi hẫng một nhịp.
Tuy chỉ là lời khách sáo nhưng nếu Hạ Kiến Sơn mời anh vào nửa tháng trước, khả năng cao anh sẽ vui vẻ ngủ không yên, nhưng hiện tại cứ nghĩ tới Hạ Kiến Sơn có một buổi hẹn hò đang chờ, anh lập tức bình tĩnh lại.
Đây đã được định sẵn là mối tình đơn phương trong vô vọng.