Chương 2

Dạo này Lâm Hồi đi làm thường xuyên tâm hồn treo ngược cành cây.

Lần trước Annie thuận miệng nói một câu “nếu không sao giữ được anh” khiến Lâm Hồi nghĩ tới nhiều chuyện: Ví như một sinh viên ưu tú tốt nghiệp chuyên ngành khoa học cây trồng tại trường đại học nông nghiệp hàng đầu cả nước tại sao lại tiến vào Vạn Trúc – nơi không liên quan gì đến nông nghiệp? Ví như trong số bao nhiêu nhân tài ưu tú nộp đơn xin việc, anh lại trổ hết tài năng và trở thành trợ lý của Hạ Kiến Sơn? Thậm chí điều các nhân viên ở Vạn Trúc quan tâm nhất là tại sao trợ lý Lâm có thể làm cấp dưới của sếp Hạ những tám năm?

Nghĩ đến cùng Lâm Hồi còn tự bật cười.

Anh không hiểu tại sao mọi người đều sợ Hạ Kiến Sơn, những nhân viên hay phải báo cáo với hắn thì không nói làm gì, nhưng ngay cả những cô gái trẻ tuổi đều nói đùa không dám yêu đương với người như thế, theo lý mà nói, người vừa có tiền vừa đẹp trai không phải rất được hoan nghênh à?

Anh từng nghiêm túc hỏi Annie vấn đề này, anh và Annie vào công ty cùng đợt, hiện tại xem như nhân viên kì cựu, Annie nghe Lâm Hồi hỏi thì lắc đầu: “Anh không cảm thấy lúc sếp Hạ nghiêm túc rất dọa người ta sao?”

Lâm Hồi ngẫm nghĩ hồi lâu: “Có hả? Không phải anh ấy luôn như vậy ư?”

“Anh nhớ lần trước hợp tác với Trinh Phong không? Trời ơi, giám đốc Lưu bốn mươi tuổi của phòng kế hoạch suýt khóc rồi đấy.”

Lâm Hồi càng hoang mang: “Lần đó tôi cũng ở đấy mà, sếp Hạ không mắng chửi, chỉ nói một câu “Tự ông mang về mà xem, định nghỉ hưu sớm hay gì”, bản thảo giám đốc Lưu sửa bảy lần mà không xong, sếp Hạ cũng bất lực.”

“Chủ yếu là khí thế quá khủng bố… Không đúng!” Annie phẫn nộ, “Trợ lý Lâm, sao anh làm phản rồi, anh lại một lòng hướng về tư bản?”

Lâm Hồi dở khóc dở cười: “Việc nào ra việc đó, thật ra tiền lương và phúc lợi ở Vạn Trúc xem như đứng hàng đầu ngành sản xuất, tăng ca cũng do tiến độ dự án chi phối, quan trọng nhất là tuy công ty có tuổi đời, quy mô lớn nhưng bộ phận quản lý không cứng ngắc, bầu không khí thoải mái.”

Annie gật đầu phụ họa: “Đúng là thế thật, văn hóa doanh nghiệp không tệ.”

Nói đến đây, Annie lại cảm thán: “Nói đi nói lại, lúc trước chúng ta cùng vào Vạn Trúc, hiện tại con tôi đã hai tuổi, sao anh còn chưa yêu đương? Rốt cuộc anh thích mẫu người thế nào?”

Anh thích mẫu người nào? Từng có rất nhiều người hỏi vấn đề này, mỗi lần Lâm Hồi đều cười cho qua chuyện. Nhưng bản thân anh biết, tận sâu dưới đáy lòng có một giọng nói không ngừng hét lên:

Thích người như Hạ Kiến Sơn, thích Hạ Kiến Sơn.



Cuối tuần, Lâm Hồi hẹn bạn thân Lạc Đình cùng nhau ăn cơm.Trong bữa cơm, Lâm Hồi tiện thể than thở mấy hôm nay mình hơi mệt, suy nghĩ xem có nên xin nghỉ mấy ngày hay không, Lạc Đình nghe vậy thì chế nhạo: “Đây gọi là tiều tụy vì sắc đẹp đấy.”

Lạc Đình là bạn cùng phòng hồi đại học của Lâm Hồi, ký túc xá có bốn người, hai bạn còn lại sau khi tốt nghiệp đã về quê, còn mỗi Lạc Đình và Lâm Hồi ở lại Kinh Hoa – Lâm Hồi vào Vạn Trúc, Lạc Đình thi lấy giấy chứng nhận tư cách giáo viên, dạy khoa học tự nhiên ở một trường tiểu học tư nhân. Lâm Hồi lướt bảng tin thường thấy Lạc Đình cùng mấy bạn nhỏ trồng hoa bắt côn trùng. So sánh với Lâm Hồi hàng ngày bận rộn đến chân không chạm đất thì cuộc sống của Lạc Đình có vẻ muôn màu muôn vẻ hơn.