Hai hôm nay anh đang giải quyết một số vấn đề của công ty con dưới trướng Vạn Trúc. Công ty này là Hạ Chiêu phụ trách. Theo lý thuyết, việc lớn việc bé của một công ty con không cần thảo luận hết ở tập đoàn, nhưng Hạ Kiến Sơn lập một bộ phận ở công ty này, Lâm Hồi là người đứng đầu – phòng kiểm soát nguy cơ, nên dặn anh chú ý một chút.
Thật ra Lâm Hồi không rõ “chú ý” là “chú ý” cái gì. Công ty được điều hành bởi một đội ngũ chuyên nghiệp, anh chỉ cần báo cáo định kỳ tình trạng dự án cho Hạ Kiến Sơn, nếu có vấn đề gì nghi ngờ cũng có thể chỉ ra.
Hôm nay anh nhận được hai văn kiện từ công ty: Một cái là đơn xin cho phép đầu tư, yêu cầu người phụ trách phòng kiểm soát nguy cơ ký xác nhận; cái còn lại là của giám đốc phòng đánh giá – Chu Hiểu Phi, viết gần đây sếp Hạ Chiêu chú ý một dự án, được giới thiệu có triển vọng, đội ngũ giàu kinh nghiệm, thị trường rộng mở, tóm lại thổi phồng trên mức bình thường. Nhưng bọn họ kiểm tra đánh giá chi tiết thì không tán thành. Trong báo cáo, Chu Hiểu Phi nói thẳng: Là lừa tiền. Nhưng dự án này do bạn Hạ Chiêu giới thiệu, trước mắt Hạ Chiêu quyết tâm muốn đầu tư.
Mâu thuẫn từ đó mà ra.
Lâm Hồi hiểu tại sao Chu Hiểu Phi ném hòn than nóng bỏng tay này tới chỗ mình, công ty vẫn mang họ Hạ, nếu thực sự muốn đầu tư thì cũng chẳng còn cách nào khác, chi bằng rõ ràng một là một, hai là hai, xảy ra vấn đề đừng đổ lên đầu bọn họ. Từ tận đáy lòng, Lâm Hồi tin tưởng phòng đánh giá, bọn họ có kinh nghiệm phong phú, nếu dự án này có lời dù ít hay nhiều thì bọn họ vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ sợ là có tai họa ngầm, cuối cùng lại ảnh hưởng danh dự của Vạn Trúc.
Lâm Hồi nghĩ trước nghĩ sau, tạm gác lại việc ký xác nhận. Anh báo cáo với Hạ Kiến Sơn rõ ràng chuyện này, Hạ Kiến Sơn không có phản ứng gì, thuận miệng hỏi lại: “Cậu thấy thế nào?”
Lâm Hồi uyển chuyển trả lời: “Báo cáo của giám đốc Chu có số liệu chứng minh, hẳn là có lý.”
“Buổi tối tôi dùng cơm ở Thu Sơn Uyển, ngày mai xác nhận lại chuyện này.”
“Vâng, sếp Hạ.”
Thu Sơn Uyển là khu biệt thự của Hạ Chiêu. Gần như đều đặn mỗi tháng Hạ Kiến Sơn sẽ về Thu Sơn Uyển ăn một bữa cơm gia đình. Căn cứ vào quan sát của Lâm Hồi, quan hệ của Hạ Kiến Sơn và ông nội không tồi, nhưng với Hạ Chiêu lại khó nói: Không có yêu thương, hận thì chưa tới, so với ba con thì càng giống bà con xa hơn. Nói không lễ phép thì là nếu không có bữa cơm gia đình mỗi tháng một lần này thì Lâm Hồi đã nghi ngờ Hạ Kiến Sơn và anh đều không còn ba mẹ nữa.
Điều Lâm Hồi không biết là bữa cơm định kỳ đó là ông nội kiên quyết yêu cầu. Người lớn tuổi ấy mà, luôn hy vọng người một nhà đoàn tụ hòa thuận, mỗi người một phương thì dù kiếm bao nhiêu tiền vẫn cô đơn. Trước khi ông Hạ ra nước ngoài dưỡng già đã nắm chặt tay Hạ Kiến Sơn, lời nói khẩn thiết: “Ba con là thế, tuy hơi ngốc nhưng không xấu, con nhớ gánh vác.”