Chương 18

“Cụng ly.”

(1)

Sau khi nghe tên bài hát, Lâm Hồi còn chưa kịp phản ứng lại, Ken đã bưng một khay nước đến, đặt từng ly xuống trước mặt Lâm Hồi, một ly, hai ly, ba ly, bốn ly… Lâm Hồi mở to hai mắt – mười hai ly rượu!

Hồng, trắng, vàng, lục, Cocktail, Champagne, Vodka, Rum, ly cao, ly thấp, có loại Lâm Hồi gọi tên được, có loại không.

Trước mặt Lâm Hồi có mười hai ly rượu!

Ken mỉm cười đặt ly rượu cuối cùng xuống rồi đưa cho anh một tấm card, phía sau là dòng chữ:

Taste it, enjoy it.

Chữ tiếng Anh xin đẹp, nhìn là nhận ra bút tích của Hạ Kiến Sơn.

Biết rõ Hạ Kiến Sơn không có ý gì đặc biệt nhưng trái tim Lâm Hồi vẫn không kìm chế được mà đập thình thịch. Tựa như anh đang truy cập một trang web, mọi người đã tiến vào giao diện bình thường, còn anh vẫn đối mặt với trang trắng. Lâm Hồi nhìn hàng ly trước mặt, đủ màu sắc kết hợp với ánh đèn quán bar, giống như thành phố về đêm, khiến người ta vừa lóa mắt vừa say mê.

Lâm Hồi chọn cho mình một ly cocktail màu đỏ cam.

Qua đêm nay, cảnh tượng này sẽ được lưu lại trong trí nhớ của anh, ngày nào đó anh nhớ lại, nhớ những bóng cây đi ngang qua lúc lái xe, nhớ góc áo Hạ Kiến Sơn, nhớ tới màu lam, nhớ “Niềm hạnh phúc”, nhớ hương vị ly rượu đầu tiên đêm nay, có đắng, có ngọt, giống như tâm trạng hiện tại.

Anh vừa nhẫn nại vừa vội vã muốn cụng ly với đêm nay.

Hậu quả của việc Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi đều uống rượu là sau khi kết thúc, cả hai đều đứng chờ xe đến đón. Ban đêm không nóng cũng không lạnh, hòa lẫn mùi rượu trên cơ thể hai người, mang đến một mùi hương lạ kỳ.

Lâm Hồi giấu một nửa gương mặt đỏ ửng vào bóng đêm, do dự hồi lâu cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Sao anh tặng tôi nhiều rượu thế?”

“Tiết Phái nói tới quán bar muốn vui vẻ thì phải uống rượu, vì vậy…” Hạ Kiến Sơn quay đầu liếc Lâm Hồi, “Cậu vui vẻ không?”

Lâm Hồi im lặng, lát sau mới hạ giọng: “Vậy vì sao anh chọn bài hát kia?”

“Bài hát này có gì đặc biệt à?”

Lâm Hồi nhìn về phương xa: “Nó làm tôi nhớ đến bà nội.”

“Trước kia nghe cậu kể, tôi cảm thấy nó hợp với tình hình.”

“Hợp với tình hình?”

Hạ Kiến Sơn quay sang nhìn anh: “Hôm nay ngày ba mươi.”

Lâm Hồi sửng sốt, phản ứng lại mới biết hắn nói ngày hôm nay: Ngày ba mươi tháng chín.

Tháng chín.

Bên tai Lâm Hồi loáng thoáng tiếng ca trầm khàn của ca sĩ:

“Tháng chín khó quên

Cánh bướm tung bay

Điệu múa duyên dáng

Rơi trên bàn tay”



Là tháng chín khó quên.

Lâm Hồi nghĩ thầm, không biết hồi hải mã của Hạ Kiến Sơn có nhớ ngày cuối cùng của tháng chín này không, có thể nhớ con bướm kia không.

Ngày Hạ Kiến Sơn và Mẫn Giai hẹn hò bị lùi lại, nguyên nhân là bởi công ty Mẫn Giai có phim điện ảnh mới chuẩn bị lên sóng nên đẩy mạnh tuyên truyền trước, chờ qua đợi này thì tính sau. Lúc Lâm Hồi nhận được thông báo, nội tâm không rõ là nhẹ nhõm hay giày vò.