Chương 17

Hạ Kiến Sơn nghe vậy thì nhìn về phía Tiết Phái, nghi ngờ có phải y nói nhầm không: “Cậu chàng?”

“Đúng vậy, một cậu chàng đẹp trai.”

Hạ Kiến Sơn không tỏ ý kiến: “Người này thích nam?”

Tiết Phái thấy giọng hắn kì lạ, cười đáp: “Đúng vậy, dù sao cậu từng đi du học mà, đâu hiếm lạ gì, chẳng lẽ cậu sợ đồng tính?”

Hạ Kiến Sơn cau mày: “Không phải vấn đề đồng tính hay không, bỏ qua giới tính thì cậu ta xứng sao?”

Tiết Phái không có hứng thú với việc làm mai, vốn y chỉ định bàn tán một chút, nhưng giọng điệu của Hạ Kiến Sơn lại chọc cười mình: “Gì đây? Những người khác thì không bàn, nhưng người Tiểu Lục nói tôi có quen, Stephen Lý, nghe nói ba cậu ta là bác sĩ nổi tiếng, mẹ là giáo sư đại học, bối cảnh như thế không kém đúng không, còn không xứng với trợ lý Lâm nhà cậu?”

“Gia đình chỉ tạo bầu không khí, gia thế không quan trọng, quan trọng là người.”

“Cậu ta mới du học về, hiện tại là giám đốc điều hành một công ty nước ngoài.”

“Chính miệng cậu ta nói? Lời ra tiếng vào ở quán bar có thể xem là thật không? Mọi người đều là người xa lạ, thuận miệng nói mà thôi.”

“Tôi và cậu ta nói chuyện mấy lần, vừa chân thành vừa hiền hòa, không giống kẻ ba hoa chích chòe gì.”

“Biết người, biết mặt, không biết lòng.”

Lần đầu tiên Tiết Phái cảm thấy giọng Hạ Kiến Sơn kì lạ như thế, Tiết Phái còn muốn chọc thêm vào: “Vậy cậu cảm thấy người như thế nào mới hợp với trợ lý Lâm?”

Hạ Kiến Sơn không trả lời.

Hắn chưa nghĩ đến vấn đề này, Tiết Phái vừa hỏi, hắn không biết trả lời ra sao. Nhưng so với cái này, Hạ Kiến Sơn quan tâm đến vấn đề khác hơn: “Cậu cảm thấy ở đây làm gì sẽ vui vẻ?”

Tiết Phái liếc hắn: “Tại sao cậu tới “Tục”?”

Hạ Kiến Sơn suy tư gì đó.

“Nơi này là quán bar, muốn vui vẻ thì phải uống rượu.”

Anh chàng đẹp trai đứng một mình luôn thu hút sự chú ý, Lâm Hồi mới suy nghĩ một lát đã có hai cô gái lại gần muốn mời rượu, anh mỉm cười lắc đầu từ chối. Lâm Hồi không biết còn phải ở đây bao lâu, anh lo lắng có nên đổi góc khuất hơn hay không thì ánh đèn chợt tắt ngúm.

Vì phối hợp với bóng đêm, bầu không khí càng êm dịu triền miên.

Âm nhạc ngừng lại.

Lâm Hồi thấy giám đốc “Tục” – Tiểu Lục vẫy tay với giọng ca chính của Hồi Hải Mã, cho cậu ta nhìn màn hình điện thoại, hình như bọn họ nói gì đó, giọng ca chính ra hiệu “OK” rồi quay về sân khấu. Câu ta đùa nghịch microphone một lát rồi quay người dặn ban nhạc phía sau, sau đó nói:

“Vừa nãy giám đốc “Tục” muốn tôi thông báo với quý vị một chuyện…” Cậu ta tạm dừng, chờ không khí yên tĩnh lại, mọi người tập trung ánh mắt lên sân khấu rồi mới giơ một tay, cất cao giọng: “Có khách mời mọi người uống rượu, rượu đêm nay miễn phí toàn bộ!”

Cả quán bar hoan hô, mọi người nâng chén chúc mừng.

“Bài hát tiếp theo do vị khách đó lựa chọn, tôi rất thích tên bài hát này – “Niềm hạnh phúc”(1), vị khách kia còn muốn nói với mọi người một câu…” Dưới ánh đèn lờ mờ, tiếng ghi-ta vang lên, giọng ca chính chậm rãi nhắm hai mắt.