Chương 1
Là trợ lý hàng đầu của tập đoàn Vạn Trúc, nhiệm vụ một ngày của Lâm Hồi bắt đầu từ việc ký kết.
Trụ sở chính của tập đoàn Vạn Trúc nằm ở phía tây thành phố Kinh Hoa, trên đường Văn Phong- con đường chính phía đông tây chạy quanh thành phố.
Buổi sáng 8 giờ cậu đã lái xe ra ngoài, từ tiểu khu rẻ phải chạy vào phía Đông đường Văn Phong, chiếc xe màu đen phổ thông giống như một giọt nước lặng lẽ hòa vào dòng xe cộ tấp nập tranh nhau hướng đến mục tiêu riêng của mình.
Lúc 8 giờ 45, Lâm Hồi ở trong phòng làm việc trên tầng 12 của công ty. Trên thực tế trừ phòng họp thì toàn bộ lầu 12 này chỉ có một phòng làm việc – cậu cùng tổng giám đốc Hạ Kiến Sơn làm việc cùng nhau.
Cô lao công thấy cậu mở cửa phòng làm việc liền chào hỏi: “Trợ lý Lâm chào buổi sáng.”
Cậu cười gật đầu đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Cô lao công cùng bước vào, vừa lau bàn vừa hỏi: “Trợ lý Lâm, hôm nay có cần quét dọn phòng của ông chủ không?”
Cậu cùng Hạ Kiến Sơn làm việc trong một căn phòng đôi rất lớn chỉ cách nhau một cánh cửa, cậu làm việc ở bên ngoài còn anh ấy làm ở phía trong.
Phòng làm việc bên trong có rất nhiều tài liệu Hạ Kiến Sơn thường xuyên vứt chúng khắp nơi, nhiều lúc sàn nhà có rất nhiều bản vẽ lộn xộn phải chờ cậu vào sắp xếp xong thì các cô lao công mới có thể vào quét dọn.
Cậu ngồi vào ghế nhìn đồng hồ đã hiển thị 9 giờ. Thông thường 30 phút sau Annie sẽ vào phòng tổng giám đốc để kiểm tra lịch trình làm việc trong hai ngày tiếp theo rồi thuận tiện đem văn kiện tới và lấy văn kiện đã ký.
Lâm Hồi siết chặt tờ giấy trong tay viết lên chữ ký đầu tiên trong ngày, cậu lắc đầu nói: “Tạm thời không cần.”
Cô lao công gật đầu một cái liền tiếp tục công việc đang làm, một lát sau cô ấy đã làm xong công việc và rời đi căn phòng không còn tiếng máy hút bụi đã trở nên yên tĩnh.
Lúc 9 giờ 35, thanh âm giày cao gót ở ngoài hành lang từ xa và dần lại trước cửa phòng.
Khi tiếng gõ cửa vang lên Lâm Hồi vừa vặn ký xong một chữ cuối cùng, cậu cao giọng hô: “Mời vào.”
Tay trái Annie ôm một chồng tài liệu còn tay phải thì cầm một túi giấy bước vào. Cô vừa nhìn thấy Lâm Hồi liền cười nói: “Chào buổi sáng trợ lý Lâm, anh có muốn cà phê muối caramel và bánh mì sandwich không?”
“Cám ơn.” Lâm Hồi nhận lấy tùi giấy, xếp gọn gàng chồng giấy biên lai đưa cho Annie: “Tất cả đã được ký tên, cô kiểm tra xem có thiếu thứ gì không?”
“Không cần đâu, chắc chắn không có vấn đề gì.” Annie lặng lẽ liếc nhìn bên trong phòng làm việc thấp giọng nói: “Hạ tổng vẫn chưa đến sao?”
Lâm Hồi xắn tay áo sơ mi đứng dậy mở cửa phòng làm việc của Hạ Kiến Sơn.
Trong phòng không có một ai, trên bàn chất đầy những tập tài liệu góc nào cũng có. Vốn dĩ trên bàn trà tiếp khách có một bộ ấm trà lại bị di chuyển xuống sàn thay vào đó là những bản thiết kế, ngay cả ghế sofa cũng bị lắp đầy bởi những cuốn sách dày.
Lâm Hồi thuận tay sắp xếp những bản vẽ đặt ở góc bàn theo thói quen ra phía sau bàn cất chúng đi rồi trả lời: “Đêm qua, anh ấy tăng ca trễ nên cuộc học lúc 10 giờ sẽ hoãn lại vào 2 giờ chiều nay.”
Annie có chút nhức đầu: “Người ở ngân hàng sẽ tới đây lúc 2 giờ 30 chiều.”
“Không sao đâu, tôi sẽ nói chuyện với họ trước, cô thông báo cho các bộ phận tóm tắt lại nội dung cuộc họp, tập trung vào những điểm mấu chốt và kết thúc trước 3 giờ.”
“Vâng”
Lâm Hồi rất nhanh xếp tài liệu thành hai chồng nói tiếp: “Cô nói với lao công buổi quét dọn phòng nghỉ sạch sẽ, mở tất cả các cửa sổ bị đóng đã lâu. Anh ấy là người kén chọn nếu không đã trễ như vậy còn lái xe trở về.”
Annie ngạc nhiên nói: “Buổi trưa mà quét dọn sẽ không ảnh hưởng đến Hạ tổng nghỉ ngơi chứ?”
Lâm Hồi đem những tài liệu không cần đến bỏ vào máy cắt giấy cậu nhẹ giọng nói: “Anh ấy chưa bao giờ ngủ trưa”
Annie giơ ngón tay cái: “Boss đúng là tuyệt vời.”
“Quen rồi sẽ ổn thôi. À mà-” Lâm Hồi nhặt những mảnh giấy rơi trên sàn lên hỏi: “Người tổng giám đốc Hạ Chiêu an bài hôm nay bắt đầu đi làm sao?”
‘Tổng giám đốc Hạ Chiêu’ mà Lâm Hồi nhắc đến là ba của Hạ Kiến Sơn. Vì để phân biệt ông với Hạ Kiến Sơn nên mọi gọi ông bằng cả họ và tên.
Vạn Trúc là do ông nội Hạ Kiến Sơn xây dựng từ hai bàn tay trắng đáng tiếc là đứa con trai năng lực bình thường, bù lại thì cháu trai Hạ Kiến Sơn rất ưu tú, chững chạc từ nhỏ. Dù là ngoại hình, tính cách, năng lực đều nổi bật nhất. Vì vậy khi ông nội Hạ sức khỏe yếu đi liền bỏ qua con trai đem Vạn Trúc giao cho cháu trai.
Mẹ của Hạ Kiến Sơn qua đời sớm chỉ vài năm sau đó Hạ Chiêu liền cùng thư ký kết hôn sinh con. Ông không quan tâm chuyện thừa kế dù sao cũng là của con trai, chỉ cần có địa vị trong tập đoàn có tiền mà ít công việc cũng tốt.
“Vâng hôm nay bắt đầu đi làm. Trong sơ yếu lý lịch viết tốt nghiệp đại học danh tiếng đúng chuyên nghành. Tuy nhờ vào quan hệ để vào làm nhưng chắc năng lực không tệ lắm.”
Lâm Hồi nghe xong gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Sau khi kiểm tra xong công việc Annie liền nhớ ra một chuyện: “À, bộ phận bất động sản nói là Lưu tổng đã gọi điện thu tiền rất nhiều lần nha.”
“Khoang hãy gởi, gọi ông ta đến tìm tôi. Giao hàng thì trễ mà bây giờ lại vội vàng đòi tiền. Nếu không phải cho cục trưởng Vương mặt mũi thì sẽ không mua đồ của ông ta. Nhìn xem những cái công tắc đã biến thành cái dạng gì chỉ có thể nhập vào kho. Lý Phong Hải cũng phàn nàn những mặt hàng lỗi vẫn chưa được sửa chữa.”
Khi nói chuyện trợ lý toàn năng đã thu dọn xong những tài cuốn sách ở sofa và đặt chúng vào tủ sách, bàn cũng được lau sạch và nước cũng đã đun sôi.
Annie thấy tay cậu không hề dừng lại, khuyên: “Tôi tìm cho anh một thư ký nhé? Chỉ cần anh nói với Hạ tổng chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý.”
Cậu rũ mắt, đóng nắp bút rồi đặt chúng vào hộp: “Chỉ là một việc nhỏ, tôi sẽ gọi cô lao công nếu không muốn làm mà.”
Annie không hài lòng phàn nàn: “Hạ tổng cũng thật khó chiều, không thích đông người không thích ồn ào khiến cả cái tầng này chỉ có hai người. Mọi việc lớn nhỏ trong công ty đều giao cho anh giải quyết, anh còn bận hơn Hạ tổng.”
Mặc dù lời nói của Annie có chút phóng đại nhưng lại không hề sai.
Sau khi tốt nghiệp đại học Lâm Hồi đã vào Vạn Trúc làm trợ lý cho Hạ Kiến Sơn, giúp anh làm tất cả mọi chuyện từ việc nhỏ như kiểm tra tài liệu đến giải quyết các dự án lớn.
Lâm Hồi rất gỏi, kiểm soát mọi việc một cách chính xác, lịch trình làm việc cũng được sắp xếp rõ ràng vì vậy cậu là người duy nhất trong công ty theo kịp tốc độ làm việc của vị tổng giám đốc cuồng công việc này. Thêm vào đó tính cách cũng rất tốt nên có thể nói cậu là trợ lý hoàn hảo.
Lúc mới vào có một giám đốc cảm thấy đáng tiếc nếu cậu làm trợ lý nên Hạ tổng đã đồng ý chuyển cậu sang làm quản lý cho một công ty con. Kết quả chưa đầy nửa tháng sau đó, tổng tài khó chiều không thể chịu nổi nữa nên đã gọi cậu trở về.
Cậu làm việc với anh đã được 8 năm rồi, từ lâu công việc của cậu đã vượt qua nhiệm vụ của một trợ lý. Anh ấy đối xử với cậu rất tốt, đã tăng lương của cậu gần bằng phó giám đốc của công ty. Nhưng mọi người trong công ty không ai muốn gặp trực tiếp vị tổng tài trẻ tuổi này trừ những tình huống đặc biết nếu không họ sẽ tìm đến cậu.
Trước đây Annie cũng đã nói đến việc này, cậu chỉ cười không nói gì vì biết cô nàng này chỉ muốn tốt cho mình.
“Haiz chịu thua anh luôn. Sếp đúng là khôn khéo, từ lúc bắt đầu đã tăng lương chỉ để giữ anh lại đấy.” Annie chán nản rời đi.
Lâm Hồi rơi vào trầm tư, dù cho tiền lương không cao thì cậu vẫn sẽ ở bên cạnh chàng trai ấy. Thực ra không phải anh ấy không muốn làm việc cùng mọi người là do cậu ích kỷ chỉ muốn một mình cùng người cậu yêu ở tầng lầu này.
Đồng hồ hiển thị 10 giờ 15, trợ lý Lâm đang chăm chỉ nhìn hợp đồng trên máy tính thì nghe tiếng bước chân mạnh mẽ, ổn định giống với chủ nhân của nó làm cho tai của trợ lý ngốc đỏ lên. Cậu cố gắng tập trung vào máy tính để dừng suy nghĩ bậy bạ, đến khi Hạ Kiến Sơn đi vào cậu cũng không quay đầu chỉ nhẹ nhàng liếc mắt: “Chào Hạ tổng.”
Hôm nay anh mặc áo sơ mi sẫm màu, tay áo được xắn lên cao để cơ bắp săn chắc bên cạnh là áo vest được treo tùy ý. Thời điểm anh đi qua cậu để lại một chút gió cùng với một tiếng trả lời rất nhẹ rồi vào phòng làm việc.
Một lúc sau, văn phòng rộng lớn thoang thoảng mùi cà phê. Giống với mọi ngày cậu cầm bản ghi đến đối mặt với tổng tài lạnh lùng của mình.
Anh nghiêm túc nghe Lâm trợ lý báo cáo nhưng không một câu phản đối. Qua đó cũng khẳng định Lâm Hồi rất phù hợp với vị trí này, anh rất tin tưởng mọi quyết định của trợ lý toàn năng mình chọn. Sau thời gian 8 năm làm việc cùng nhau đã đủ để họ hiểu về đối phương.
“À đúng rồi”
Lâm Hồi lên tiếng: “Annie có mang bữa sáng đến cho tôi nhưng tôi đã ăn rồi. Anh có muốn ăn không? Nếu không tôi sẽ đưa cho cô nhân viên của bộ phận hành chính.”
Đây là chuyện bình thường có thể trả lời ngay nhưng anh lại do dự. Lâm Hồi biết anh đang nghĩ gì ‘Rất phiền phức, đã trễ như vậy đi ăn cơm trưa tốt hơn.’ Cậu khẳng định 100% là anh chưa ăn. Hạ Kiến Sơn quả thực nghĩ như vậy, dù sao cuộc họp đã chuyển sang chiều nay nên nửa tiếng nữa anh sẽ đi ăn trưa.
Lời từ chối đã ở trên miệng: “Tôi__”
Vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt đẹp trai của trợ lý đang nghiêm túc nhíu lông mày giống như đang thảo luận một việc quan trọng chứ không phải bữa sáng làm anh không thể nói tiếp.
Tổng giám đốc Hạ khổ não, anh còn chưa bao giờ suy nghĩ nhiều như vậy đối với công việc đâu.
Bỗng có một suy nghĩ trong đầu ‘Có lẽ cậu ấy muốn mình ăn nó.’ Anh liền thay đổi chủ ý, gõ tay lên bàn: “Tôi bận quá nên vẫn chưa ăn sáng.”
Hạ tổng tài đã chuẩn bị tinh thần tiếp thu những lời khuyên từ trợ lý của mình. Dù là trong công việc hay trong sinh hoạt, anh cũng không thấy những góp ý đó có gì sai cả.
Ở Vạn Hoa, không ai có thể từ chối trợ lý Lâm kể cả tổng giám đốc.