Chương 18

Hôm nay Cố Dật Văn ăn mặc rất trang trọng.

Trên người mặc bộ vest đắt nhất trong tủ quần áo, cổ thắt cà vạt chuẩn chỉnh nhất, chân mang đôi giày da đắt đỏ nhất, thậm chí cậu ấy còn đeo kẹp cà vạt và khuy măng sét.

Những viên kim cương nhỏ trên kẹp cà vạt lấp lánh dưới ánh mặt trời, tôn lên vẻ lịch lãm phi phàm, khí chất thanh tú của người đeo.

Cố Dật Văn ăn mặc trọng thể hơn cả khi tham dự các bữa tiệc quy tụ đủ mọi nhân vật quan trọng, vừa bước vào công ty đã thu hút mọi ánh nhìn, thậm chí ngay cả Triển Lăng Duật cũng liếc nhìn cậu ấy vài lần, với vẻ mặt như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.Trông giống như lo lắng nhân vật thụ chính sẽ bị cậu cướp mất.

Cố Dật Văn mỉm cười, đó chính là hiệu quả mà cậu mong muốn.

Trong tiểu thuyết, Triển Lăng Duật lạnh lùng vô tình, nhưng chỉ cần gặp nhân vật thụ chính, anh ấy sẽ hóa thành bình giấm chua lâu năm, nếu không đang ghen thì cũng đang trên đường ghen, đôi khi ngay cả con chó đi ngang qua cũng bị liên lụy.

Còn tại sao lại là bình giấm chua lâu năm? Tất nhiên là bởi vì Triển Lăng Duật lớn hơn nhân vật thụ chính đến tận 7 tuổi.

Nhân vật thụ chính năm nay mới 23 tuổi, nhỏ hơn Cố Dật Văn 3 tuổi.

Đã như vậy, nếu Triển Lăng Duật không dám tự mình đi gặp nhân vật thụ chính, để cậu đứng ra đi thay, vậy thì cậu phải cho Triển Lăng Duật cảm thấy có chút khủng hoảng.

Nhìn này, hối hận rồi chứ gì? Hối hận cũng đã muộn!

Cố Dật Văn bước ra khỏi văn phòng dưới ánh mắt phân vân của Triển Lăng Duật, kéo vali đến điểm hẹn.

Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, Cố Dật Văn không ngờ tháng 10 ở thành phố B lại có thể có một ngày nóng như thế này, bộ trang phục lộng lẫy này đột nhiên trở thành công cụ tra tấn.

Bộ vest đắt tiền được may đo riêng vừa khít với cơ thể, khiến Cố Dật Văn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cậu lau giọt mồ hôi trên gò má, nhìn về phía quán cà phê đối diện.

Bên cửa sổ hướng ra đường của quán cà phê là một tấm kính lớn, lúc này có một chàng trai mặc áo hoodie trắng đang ngồi bên cửa kính, dưới chân là một chiếc vali đen cùng kiểu với cái Cố Dật Văn đang cầm.

Cố Dật Văn hít một hơi thật sâu, kéo vali bước vào quán cà phê.

Tô Diên Mạch hồi hộp chờ đợi, trong vali của cậu ta là toàn bộ bản thiết kế, là tâm huyết của cậu ta, cậu ta không dám tưởng tượng nếu có chuyện gì xảy ra thì mình sẽ phải làm sao.

Cậu đã mở chiếc vali bị nhầm lẫn này ra xem, nhưng không đυ.ng vào bất cứ thứ gì, chỉ cần nhìn vào những bộ quần áo trong vali cũng không khó để nhận ra chủ nhân của chiếc vali này là người giàu có.

Những người giàu có ở thành phố B, cậu ta hầu như đều quen biết.

Trái tim Tô Diên Mạch như bị treo lơ lửng giữa không trung, năm đó cậu ta đã chạy trốn khỏi thành phố B trong tình trạng vô cùng chật vật, giờ đây vừa mới trở về có lẽ đã phải gặp lại người quen cũ, nhớ lại quá khứ không mấy tốt đẹp khiến cậu ta cảm thấy khó xử.

Nhưng cậu ta cũng không muốn để tâm huyết của mình mất đi, nên chỉ có một lựa chọn duy nhất — đến lấy lại chiếc vali của mình.

Từ lúc gọi điện cho người bên kia, trái tim của Tô Diên Mạch chưa bao giờ yên ổn, cậu ta từng thử dò hỏi xem người bên kia là ai, nhưng người đó rất kín miệng, không hề tiết lộ bất kỳ thông tin gì.

Càng như vậy, Tô Diên Mạch càng thêm bất an.

Phía sau vang lên tiếng kéo vali, Tô Diên Mạch lập tức quay đầu lại, nhìn thấy người đến, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Người đến mặc một bộ vest cầu kỳ, áo vest bó sát ôm lấy thân hình, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ không chút khuyết điểm của cậu ấy, đồng thời tỷ lệ cơ thể hoàn hảo cũng phô bày đường nét cắt may và chi tiết tỉ mỉ của áo vest này.

Trang phục đẹp và người mặc phải tương xứng với nhau.

Bộ vest trên người cậu ấy có vẻ nghiêm túc, thậm chí hơi u tối, nhưng những phụ kiện trên người cậu ấy lại như nét chấm phá, phá vỡ sự trầm buồn mà không làm mất đi sự hài hòa tổng thể.

Tô Diên Mạch là một nhà thiết kế thời trang, thứ đầu tiên cậu ta nhìn thấy chính là trang phục của người đến, lập tức bị mê hoặc đến mức không thể rời mắt và nảy sinh khát khao mãnh liệt muốn thiết kế một bộ trang phục cho đối phương.

Cho đến khi người này đi đến trước mặt, dùng giọng nói ôn hòa hỏi thăm, cậu ta mới hoàn hồn nhận ra sự thất thố của mình.

"Xin lỗi, vừa nãy nghĩ ngợi nhập tâm, đúng là tôi, mời ngồi, mời ngồi."

Tô Diên Mạch bị cảnh tượng lúng túng của chính mình làm cho mặt đỏ tai hồng, nhắm mắt lại rồi mở ra, nhìn người đối diện một lần nữa, lại sững sờ thêm một lần.

Nhìn trang phụ biết tính cách, câu nói này tuy có phần thiên vị nhưng trong hầu hết trường hợp thì đều đúng.

Giống như người khoa trương thích mặc những bộ trang phục có thiết kế độc đáo, còn những người kín đáo lại thích mặc những bộ trang phục bảo thủ hơn.

Lần đầu tiên nhìn thấy trang phục của người đến, ấn tượng đầu tiên của Tô Diên Mạch là một người kín đáo, trầm ổn nhưng không mất đi phong cách riêng, nhưng khi nhìn rõ gương mặt, lại cảm thấy đó phải là một người dễ chịu.

Hơi mâu thuẫn.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Tô Diên Mạch về người này.

Bộ trang phục này dường như không phải là phong cách của cậu ấy, mà giống như có người dán nhãn lên người cậu ấy vậy.

Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ gương mặt, Tô Diên Mạch thấy nhẹ nhõm, đây không phải là người mà cậu ta từng quen biết, may quá may quá.

Trong khi Tô Diên Mạch đang quan sát Cố Dật Văn, Cố Dật Văn cũng đang đánh giá cậu ta.

Tô Diên Mạch quả nhiên là nhân vật thụ chính, gương mặt cậu ta tinh xảo như búp bê, hàng lông mi như chiếc quạt lông vũ chớp chớp, đôi mắt hạnh long lanh như nước, chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến người ta nảy sinh mong muốn bảo vệ mãnh liệt.

Trong quán cà phê khá nóng, cậu ta treo áo khoác sau lưng ghế, trên người chỉ mặc một chiếc áo hoodie trắng có lót lông, khiến gương mặt trông càng nhỏ, nói cậu ta mới lớn cũng không quá đáng.

Rất phù hợp với ngoại hình của tiểu bạch hoa trong trong truyện tổng tài bá đạo.

Nói ra thì, trong tiểu thuyết cậu là một pháo hôi phản diện, cũng không biết nếu bản thân không đi theo cốt truyện thì sẽ đón nhận kết cục như thế nào.

Cậu không phải là người của thế giới này, trong lòng luôn có cảm giác bất an, không biết liệu thế giới có biết cậu ấy là một lỗi hệ thống hay không, nếu phát hiện ra rồi gϊếŧ chết cậu thì sao, cậu sẽ nói lý với ai, có lẽ phiên bản của cậu ở thế giới khác đã bị hỏa táng rồi chứ nhỉ?