Chương 3: Quay về nơi ta thuộc về

Mười hai năm cố gắng. Mười hai năm đợi chờ. Mười hai năm chìm trong nỗi thất vọng. Chihiro đã quen với việc bị bỏ rơi và không còn mong tìm thấy lối ra cuối đường hầm nữa. Vì thế cô cực kì ngạc nhiên khi thấy cảnh vật không giống với khung cảnh cánh đồng như thường lệ. Thay vì bị bao quanh bởi cây cối, thì lại giống một công viên giải trí bị bỏ hoang, hoặc do ba cô nghĩ như vậy.

Chihiro không thể tin những gì mình thấy. Cô đã ước muốn giây phút này bao năm. Chờ đợi bao năm. Cuối cùng cô cũng có thể trở lại?

"Có phải..." cô thì thầm. "Đây là... có thể nào..."

Vì vài lí do, sự thật này quá bất ngờ. Cô mong điều này lâu lắm rồi. Giờ nó đã xảy ra, cô không thể tin được. Cô cứ ngỡ đây là mơ.

Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại và nhận ra đây không phải là mơ. "Mình... mình... đã trở lại..." cô lặng lẽ nói. Một niềm xúc động trào dâng khắp tâm hồn, những giọt nước mắt vui sướиɠ lăn dài trên má. "MÌNH ĐÃ QUAY LẠI!"

Không thể tin được. Cuối cùng cô cũng thành công. Cô đã trở lại. Cô đang ở nhà, ngôi nhà thật sự, nơi mà cô thuộc về . Thật kì diệu. Mọi thứ vẫn như cô nhớ. Từ khung cảnh này, cô cần tiến vào sâu hơn.

Cô đi theo con đường mình nhớ để đến nhà tắm. Sau vài bước đi, có điều gì bất thường xảy ra; chân cô lún xuống bùn. Chihiro nhìn lại phía sau. Mặt đất ẩm ướt và đầy bùn lầy. Lúc nãy nó còn khô ráo mà.

Chihiro càng lún sâu hơn. Không, nó không còn là bùn nữa. Nó còn ướt và trơn hơn, và lún sâu hơn.

"Nước!" cô la lên.

Những kí ức về những gì xảy ra 12 năm trước quay về trong cô. Khi cô cố tiến về phía trước, cánh đồng đã hoàn toàn bị nhấn chìm, chặn lối đi duy nhất về cánh cổng linh hồn. Nó lại xảy ra một lần nữa.

"Ôi không!" cô la to khi mực nước dâng cao, nước tràn ra từ miệng bức tượng con ếch ở phía bên kia vùng đất, nơi sắp sửa trở thành một con sông.

Cô chạy khỏi nơi đó. Nước dâng cao từng giây. Nước đã lên đến thắt lưng, sau đó đến ngực, rồi đến cổ.

"Gần đến rồi! Gần đến rồi!" cô thở hổn hển.

Nhưng chạy trong nước không dễ chút nào, và cô đột ngột không chạy nữa. Mặt đất dưới chân đã hoàn toàn biến mất.

"Tuyệt." Cô lẩm bẩm và bắt đầu bơi.

Mực nước càng sâu hơn. May thay cô đã gần đến bờ. Chỉ còn vài khoảng sân nữa là cô sẽ được an toàn trên vùng đất khô ráo.

Thình lình cô cảm thấy có thứ gì vừa bơi qua chân mình. Thứ gì đó cứng và có vảy. Chihiro nuốt khan. Cái gì đang ở trong nước?

Đó, cô lại cảm thấy nó lần nữa. Và lần này cô cũng nhìn thấy thứ gì đó. Qúa tối để nhìn rõ cái gì dưới nước, nhưng nó to, và dù cho đó là gì đi nữa, thì nó cũng đang bơi quanh cô như một con cá mập.

"Làm ơn đừng ăn tôi! Làm ơn đừng ăn tôi! Làm ơn đừng ăn tôi!"

Bàn chân cô chạm đất. Cô bắt đầu chạy nhanh hết mức có thể. Con lươn xuất hiện và cắn chặt áo khoác cô. Không lãng phí một giây, Chihiro bỏ áo khoác lại trên đất.

"Ôi cám ơn, cám ơn, cám ơn bạn!" cô thở hổn hển, ôm mặt đất. Cô nhìn mặt nước và gửi một ánh nhìn ghê tởm. "Con lươn ngu ngốc!"

Mặt nước loang ra trong lúc con lươn bò lên. Chihiro hét và bò ra khỏi phạm vi của nó.

Một khi chắc chắn rằng mình đã cách khá xa con lươn, Chihiro lấy lại hơi thở.

"Thật hết hồn." Cô thì thầm. "Chỉ mới năm phút ở thế giới linh hồn và mình suýt chết đuối và bị ăn thịt."

Cô mất vài phút để nhận ra có một luồng sáng đang đến gần và chiếu thẳng vào mặt mình. Cô giơ bàn tay lên che mắt. Ánh sáng đến từ một trong những con tàu chở linh hồn.

Sau đó Chihiro chợt nhận ra những gì mình đang nhìn. Cô thấy con tàu, nhưng là thấy xuyên qua bàn tay mình.

"Ôi không, mình lại biến mất!" cô kêu lên.

Điều này cũng xảy ra như lần trước cô đến. Haku đã đưa cho cô một quả nho, nói rằng trừ khi cô ăn thức ăn ở thế giới này, nếu không cô sẽ biến mất. Nói thì dễ. Vấn đề duy nhất là bây giờ cô không có thức ăn.

Chihiro chạy và tìm xung quanh. "Mình cần đồ ăn! Bất cứ thứ gì ăn được!"

Cô nghĩ phải có thức ăn gần đây. Nghỉ một lúc, cô hi vọng mình không biến mất. Đột nhiên cô dừng lại, một ý nghĩ đánh vào tâm trí. Cô biết mình cần ăn đồ ở thế giới này, vấn đề là nếu ăn thì có thể Yubaba sẽ biến cô thành lợn hoặc bất cứ con vật nào khác.

"Con dơi già". Chihiro lầm bầm qua kẽ răng.

Cô đang đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan. Hoặc ăn thứ gì đó và rồi ở trong chuồng lợn, hoặc biến mất. Không có lựa chọn nào tốt đẹp cả. Haku, anh ở đâu khi cô đang rất cần anh?

Chờ đã, Haku là người đưa cho cô thức ăn. Cô đã ăn thức ăn của thần linh, và Yubaba không biến cô thành lợn. Nhưng tại sao? Có phải vì cô không tự ý lấy đồ ăn mà nó được 1 vị thần đưa cho mình? Đó là lí do. Ba mẹ cô đã cư xử như lợn vậy nên họ bị trừng phạt. Có thể, có hị vọng, nếu ai đó cho cô đồ ăn của họ thì cô sẽ không phạm tội.

Chihiro nhìn mình. Hầu như cô không thấy được mình nữa. Không có sự lựa chọn nào khác. Cô chạy đến chỗ có thức ăn nhanh hết mức có thể. Những linh hồn đã ở đó. Hầu hết trong số họ là những cái bóng, đó là lí do có nhiều bóng đen trên thế giới. Đa số họ rất ngạc nhiên khi phát hiện có một con người trong thế giới này, trong khi số khác thì tảng lờ. Cô có thể nghe được vài người đang nói về mình.

"Cô ta làm gì ở đây?""

"Đó có phải là một con người ?"

"Pee-ew, cô ta thật bốc mùi."

"Đuổi cô ta đi trước khi ta cảm giác ngon miệng của ta mất hết."

Nếu không đang lúc vội thì Chihiro đã dừng lại để nói cho các linh hồn biết con người thì chẳng có gì là xấu. Nhưng cô không có thời gian. Cô đang mờ đi nhanh chóng.

Cô chạy đến cửa hàng thực phẩm gần nhất. Linh hồn quản lí cửa hàng trao cho cô ánh nhìn dơ bẩn.

"Đi đi, con người." Nó nói. "Tiền của ngươi không xài được ở đây."

"Làm ơn đi !". Chihiro cầu xin. "Tôi cần ít thức ăn nếu không tôi sẽ biến mất !"

Linh hồn đó nhìn cô tò mò. "Ngươi có vàng không ?"

"Vàng, không, không có."

"Vậy thì không có thức ăn cho ngươi."

Chihiro quỳ xuống trước linh hồn đó. "Làm ơn, đừng để tôi biến mất."

Nó nhìn cô chằm chằm. "Đi khỏi đây không ta biến ngươi thành con gián."

Chihiro không chờ đợi. Cô biết linh hồn này sẽ không giúp mình. Cô nhanh chóng chạy đến gian hàng gần nhất kế bên, nhưng cũng bị đuổi đi như lần thứ nhất. Mọi việc đều giống y vậy với bất cứ nơi nào cô đến. Không có ai giúp cô cả.

"Đi đi."

"Bọn ta không phục vụ con người."

"Ngươi làm ô nhiễm chổ của ta."

"Ta có việc cần làm hơn chuyện của ngươi."

"Đây là thức ăn của thần linh, không phải cho con người."

Một lần nữa, lại một lần nữa cô bị từ chối. Các linh hồn chẳng thèm để tâm đến một con người bé nhỏ. Chihiro té ngã trước một cửa hàng và khóc. Tại sao không có ai giúp đỡ cô ? Chẳng lẽ cô chờ đợi 12 năm trở lại đây chỉ để chết trước khi được thấy Haku ?

Một tiếng động nhỏ khiến cô chú ý. Một cái bóng đang ngồi ở quầy thức ăn nhìn cô. Ông ta, ít nhất cô nghĩ vậy, có một dĩa thức ăn trước mặt. Chihiro nắm lấy cơ hội và cầu xin lần nữa.

"Xin lỗi, thưa ông nhưng tôi đang gặp rắc rối." Cô nói. Linh hồn đó nghiêng đầu sang một bên, như thể yêu cầu cô nói tiếp. "Tôi là một con người, và trừ khi ăn một thứ gì của thế giới này, nếu không tôi sẽ biến mất. Tôi không có tiền để mua đồ ăn và không ai cho tôi thứ gì. Xin ông, làm ơn, chỉ một miếng thức ăn thôi, thậm chí đồ thừa cũng được ? Xin đừng để tôi biến mất."

Linh hồn vẫn tiếp tục nhìn cô chằm chằm như thể nó đang nghĩ ngợi điều gì. Chihiro bắt đầu cảm thấy có hy vọng, cho đến khi...

"Này, con người !" Một linh hồn trông giống sự kết hợp giữa một người đàn ông và một con khủng long, đi ra từ phía sau gian hàng. "Không được làm phiền khách của ta ! Đi đi, trước khi ta..."

Linh hồn bóng tối kia chụm tay lại tạo ra tiếng động. Linh hồn quản lí gian hàng nhìn nó kì lạ, nhưng không dám nói gì. Chihiro nhìn linh hồn bóng tối đầy hi vọng.

Linh hồn chộp lấy một miếng thịt, trông như thịt gà và đưa cho Chihiro.

"Cám ơn ông nhiều lắm." Cô nói, cúi đầu cám ơn linh hồn.

Cái bóng gật đầu và quay lại bữa ăn của mình. Chihiro nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong tay một lúc, không chắc chắn suy đoán của cô là đúng. Cô có dám ăn thức ăn của linh hồn đó ? Và câu hỏi được giải đáp nhanh chóng khi cô nhận ra rằng mình chỉ có thể nhìn thấy những ngón tay đang dần biến mất.

"Làm ơn đừng biến tôi thành lợn." Cô cầu nguyện và ăn nó.

Thật ngon quá ! Chẳng trách ba mẹ cô không thể ngừng ăn khi họ đến đây. Nhưng Chihiro chỉ bận tâm đến một điều là cô sẽ không bị biến mất nữa. Cô nhai nuốt nhanh nhất có thể, và từ từ mở mắt ra. Đôi bàn tay bắt đầu hiện hình lại.

Chihiro thở nhẹ nhõm và ngồi sát vào tường. Cám ơn Chúa nó đã có hiệu nghiệm. Bây giờ câu hỏi được đặt ra là liệu Yubaba sẽ biến cô thành lợn hay bắt làm việc. Chỉ có thời gian mới giải thích được.

Cô không chắc mình ngồi đó bao lâu, nhưng cái bóng đã ăn xong và bỏ đi mà không hề nhận thấy cô. Và một khi linh hồn đó đi mất, chủ gian hàng đuổi Chihiro đi ngay.

"Ngươi vẫn còn ở đây à ?" nó nói. "Cút đi ! Mùi hôi của ngươi sẽ đuổi mất khách của ta !"

Chihiro chạy đi. Cô rất bực về việc bị nói là bốc mùi. "Tôi không bốc mùi !" cô hét lớn.

Một linh hồn bịt mũi. "Ngươi bốc mùi thật mà. Mùi của ngươi y như của thế giới ngươi, ô nhiễm và mọi thứ. Sao ngươi không về đi ?"

Chihiro quay lại nhìn linh hồn và khoanh tay. "Tôi không thể về. Nước lấp mất đường hầm rồi. Hơn nữa, đây là nhà tôi."

Linh hồn rêи ɾỉ. "Được rồi, chỉ cần tránh xa ta ra."

"ĐƯỢC !" Chihiro hét lên giận dữ như muốn bốc khói.

Trong lúc tiếp tục đi cô nhận ra mình không thể nào ra khỏi rừng. Cô buộc phải xin Yubaba một công việc hoặc bà ta vẫn sẽ biến cô thành động vật, hoặc một cục than, hoặc một thứ gì đó mà chắc chắn Chihiro không hề muốn.

"Mình không nghĩ quá khứ sẽ lặp lại." Cô nghĩ thầm.

Cô vẫn nhớ chính xác vị trí nhà tắm. Chắc Yubaba đã nhận ra sự có mặt của cô rồi. Mà bà ta có biết cô ở đây không quan trọng. Nếu bà ta không nhận ra Chihiro, có thể bà ta sẽ lừa cô như lần đầu tiên cô đến đây. Nếu bà ta nhận ra cô... chà, kỉ niệm lần cuối gặp nhau giữa hai người chẳng tốt đẹp tí nào.

Nhà tắm đã ở trước mặt cô. Chihiro bỗng cảm thấy mình đã được về nhà. Nhưng liệu cô có được nhận vào lại ? Chỉ có một cách để biết.

Chihiro băng qua cây cầu, cố gắng, và thất bại khi thử trà trộn vào những linh hồn. Lần trước cô băng qua cầu được là nhờ Haku đã làm phép bảo vệ cô khỏi bị nhìn thấy với điều kiện cô phải nín thở. Cô tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu cô nín thở suốt lúc đó. Không may, một con ếch biết nói làm cô giật mình và hít một hơi.

Thật cẩn thận, Chihiro tự đi vào nhà tắm Thật tuyệt khi được trở lại, nhưng cô cảm thấy hơi khó xử trong lúc này. Cô nhìn xung quanh tìm Haku, Lin hay bất cứ ai mình quen. Cuối cùng cô đi theo những linh hồn khác đến khi tìm được viên quản lí.

"Xin chào, chào quý khách, chúc quý khách vui vẻ !". Viên quản lí niềm nở với từng vị khách. "Xin chào, tắm vui vẻ nhé. Chào mừng, chúc quý khách thư giãn. Chào mừng... Này, cô là con người !".

Cuối cùng cô cũng bị nhận ra, nhưng dưới tư cách cô là cái gì, không phải cô là ai.

Chihiro cúi đầu chào ông ta. "Chào ông." Cô nói rất lễ phép.

"Ngươi làm gì ở đây ?" viên quản lí bắt bẻ. "Ngươi không được phép đến đây. Đi đi."

Chihiro khoanh tay. "Ông không nhớ cháu sao ?" cô hỏi.

Viên quản lí rất ngạc nhiên trước câu hỏi đó. "Nhận ra ngươi ? Ngươi đang nói cái gì vậy ? Chúng ta không có con người nào ở đây nhiều năm rồi."

Chihiro mỉm cười. Đây là lúc để con mèo ra khỏi túi. "Để cháu đoán, không có con người nào ở đây trong 12 năm, phải không ?".

Ông gật đầu. "Đúng, nhưng làm sao ngươi biết..." ông ngừng nói khi dần nhận ra sự thật. "Chờ đã ! Có phải ngươi ? Có thể nào ngươi là ... ?".

Chihiro gật đầu, vẫn cười tươi. "Cháu biết ông còn nhớ cháu mà."

"SEN !" ông quản lí phát khóc, nhảy từ phía sau quầy tính tiền và ôm chặt cô. "Sen, thật vui được thấy cháu !". Ông buông cô ra và lấy hơi la lớn. "NÀY MỌI NGƯỜI, SEN TRỞ VỀ RỒI !".

"Sen ?"

"Sen trở lại ?"

"Cô ấy trở lại thật ư ?"

"Nhìn kìa, đúng là cô ấy !"

"Cô ấy đã về."

"Sen về rồi ! Sen về rồi !"

Điều tiếp theo Chihiro biết là cô bị vây quanh bởi những nhân viên nhà tắm, và cảm thấy rất ấm áp bởi sự chào đón nồng nhiệt và những câu hỏi bay đến tới tấp.

"Chào mừng trở lại!."

"Cô khỏe không?"

"Ôi trời, cô đã lớn rồi!"

"Cô vẫn bốc mùi, nhưng tôi mừng là cô đã về!"

"Có nhớ chúng tôi không?"

"Sen trở lại rồi! Sen đã về!"

Chihiro bắt đầu thấy ngột ngạt khi bị chú ý quá nhiều. Rõ ràng mọi người cũng rất nhớ cô nhiều như cô nhớ họ. Cô vẫn tìm Haku và Lin, nhưng không thấy ai trong đám đông cả. Những gì cô thấy là nhiều vị khách rất khó chịu vì bị lơ đi.

"Này, không phải tôi thô lỗ hay gì", cô nói, cố gắng không xúc phạm đến ai, "nhưng thật tuyệt vời khi được gặp lại mọi người, tôi nghĩ khách hàng đang rất bực tức."

Ông quản lí nhìn những vị khách và biết cô nói đúng. "Được rồi mọi người, trở lại làm việc đi! Chúng ta sẽ hỏi han sau! Nào nào, khách hàng đang ở đây đấy!"

Những linh hồn miễn cưỡng quay lại làm việc, mặc dù một số vẫn nán lại thêm một lúc, bao gồm cả viên quản lí.

"Sen, mọi việc thế nào?" ông hỏi. "Chúng ta rất nhớ cháu."

Chihiro cười tươi. "Cháu cũng nhớ mọi người nhiều lắm. Có vẻ nhà tắm vẫn làm việc rất tốt."

"Đúng đó, việc kinh doanh rất tiến triển." Ông trả lời. "Cháu biết đấy, sau khi cháu đi, Yubaba rất bực bội rất lâu đó."

Chihiro cau mày. "Bà ấy vẫn bực về sự cố của Vô Diện phải không?". Nếu mụ phù thủy vẫn còn ác cảm với cô thì cuộc gặp mặt sẽ không tốt chút nào.

Ông khịt mũi. "Bà ta tức tối về mọi thứ , nhưng sau đó bà ta bắt đầu bắt chúng tôi làm việc chăm chỉ hơn. Lí do là "tại sao các ngươi không thể làm tốt như Sen", hoặc "ta nên đốt tất cả các ngươi và nhận vào nhiều con người hơn", hoặc "Sen là nhân viên tốt nhất ta có, không thể tin được ta đã để nó đi". Bà ta không ngừng nói về chuyện đó."

Tâm trạng Chihiro bừng sáng. "Bà ấy sánh tôi với tất cả mọi người?"

"Gần như là vậy." Ông trả lời. "Này, giờ cháu đã về, chắc bà ta sẽ dễ chịu hơn. Uhm, đúng vậy, nếu cháu về. Cháu sẽ ở lại, đúng không?". Nghe ông có vẻ tràn trề hi vọng.

Chihiro gật đầu. "Cháu hi vọng vậy. Nếu Yubaba cho cháu việc làm. Cháu đang tính đi gặp bà ấy."

Viên quản lí nhìn vào thứ gì đó đằng sau cô. "Hình như nó cũng muốn gặp cháu kìa."

Chihiro nhìn thứ mà viên quản lí đang ngó chằm chằm. Thứ đang lượn trên đầu họ trông giống một con quạ với cái đầu của bà già.

"Yu!" Chihiro la lên, vui mừng khi gặp lại bạn mình. Lần cuối cô thấy người đưa tin của Yubaba thì khi Zeniba đã biến nó thành một con chim nhỏ xíu.

Yu kêu to và đáp xuống trên vai Chihiro. Chihiro vuốt ve người bạn cũ.

"Thật tốt khi lại gặp mày." Cô nói. "Tao đoán là Yubaba nhờ mày nhắn tao đến." Yu gật đầu. "Vậy thì, tốt nhất là đừng để bà ta đợi." Cô quay lại với viên quản lí. "Thật vui khi lại gặp ông."

"Cẩn thận nhé, và đừng để mụ dơi già đó làm gì cháu."

Chihiro cười. "Sẽ không đâu." Cô chuẩn bị rời đi thì bỗng sực nhớ ra điều rất quan trọng. "Ông quản lí, cháu có thể đem theo tờ giấy và bút chì không ?"

"Một cây bút chì và giấy ?" Viên quản lí lặp lại. "Ừ, đây này. Cháu đi đi."

"Cám ơn ông."

Chihiro cầm lấy tờ giấy và viết lên 4 chữ đơn giản nhưng là những từ ngữ cực kì quan trọng.

Tên tôi là Chihiro.

Cô giấu mảnh giấy vào túi áo rồi nói với Yu. "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Yu dẫn Chihiro thông qua nhà tắm. Điều này thực sự không cần thiết lắm vì cô đã biết đường, nhưng cô không phải là người hay phàn nàn về việc dành thời gian với người bạn cũ. Thật kì lạ. Cô nhớ rõ đường thông qua nhà tắm cứ như vừa mới đi hôm qua thôi. Bây giờ thì cô đang ở trong thang máy, nơi cô từng gặp Thần củ cải. Cô nhớ Lin từng nói cái thang máy này không lên cao hơn được nữa. Cả Lin và Thần củ cải đều rất tốt bụng giúp cô đến văn phòng của Yubaba. Bây giờ nghĩ về nó, nơi Thần củ cải đã đi sau khi mang cô đến đúng tầng.

"Vậy là ngươi đã trở lại."

Chihiro nhìn nơi phát ra tiếng nói. Đó là cái tay nắm gõ cửa kì lạ đã từng nói cô thô lỗ vì không gõ chúng 12 năm trước.

"Ừm, xin chào." Cô nói. Thật sự là rất kì cục khi nói chuyện với một cái tay nắm cửa.

Cái nắm cửa khịt mũi. "Chà, ngươi chắc chắn đã lớn rồi. Ít nhất không còn là đứa nhóc gầy gò nhỏ xíu 12 năm trước."

"Tôi không có gầy !" Cô phản đối.

"Sao cũng được." Cái tay nắm mở cửa ra cho phép cô vào. "Yubaba đang chờ ngươi. Ngươi có thể đi vào một mình hoặc bà chủ sẽ phải kéo ngươi vào lần nữa ?"

Chihiro giận dữ lầm bầm gì đó và xông như bão qua cái nắm cửa. Cô nghe thấy cái nắm cửa nói nhảm cái gì đó trước khi cửa đóng nhưng không biết rõ nó nói cái gì. Yu không bay nữa mà đậu xuống vai Chihiro. Chihiro cũng không bận tâm. Dù sao thì Chihiro cũng biết đường đến văn phòng của Yubaba, mặc dù đã sau chừng ấy thời gian.

Khi đến nơi, văn phòng của Yubaba vẫn không thay đổi tí gì, cả mụ phù thủy già cũng vậy. Bà ta nhìn vẫn y hệt như 12 năm trước. Vẫn bộ váy xanh lam, vẫn kiểu tóc đó và những trang sức xa hoa trên người. Bà ta nhìn Chihiro vừa bước vào với cái nhìn đầy ẩn ý.

"Chà," bà ta nói, giọng nghe có vẻ thích thú, "thật là một ngạc nhiên thú vị. Ta phải thừa nhận là không mong thấy mi lần nữa."

Chihiro nhìn chằm chằm vào mụ. "Cháu cũng bắt đầu nghĩ sẽ không lại thấy bà."

Yubaba cười khúc khích. "Nhưng thực sự, điều làm ta rất ngạc nhiên là mi đã trở lại. Và sau cái ý tưởng lớn lao muốn rời khỏi đây lần trước, ta tò mò muốn biết cái gì khiến mi quay trở lại."

Chihiro cảm thấy bị khıêυ khí©h. Cô có thể nói Yubaba đang cố chế ngự mình, nhưng cô sẽ không bị mất tự chủ đâu. Cô không còn là đứa nhỏ nhút nhát ngày xưa nữa. "Lần này cháu không phải lo lắng việc ba mẹ bị nướng thành thịt xông khói."

Yubaba nhướn một bên chân mày. "Vậy là, ngươi đang nói nếu ba mẹ ngươi không bị biến thành lợn thì ngươi đã không rời khỏi đây ?" mụ tò mò.

Chihiro chưa sẵn sàng trả lời câu này. Lúc đó cô cũng không chắc chắn. Cô chỉ là một đứa nhỏ vô cùng lo lắng cho ba mẹ. Nhưng bây giờ cô có thể chắc chắn nói rằng, cô sẽ ở lại.

"Khi đó cháu cũng không chắc về những gì mình đã làm." Cô nói. "Nhưng bây giờ, cháu có thể chân thành nói cháu sẽ không bao giờ rời đi nữa."

"Thật sao ?" Yubaba nói. "Ta có thể hỏi vì sao?"

Chihiro thật sự không muốn toàn bộ đời sống cá nhân mình bị mụ phù thủy già nắm được. Cô quyết định đưa ra một bản tóm tắt ngắn gọn về cảm nhận của mình 12 năm qua.

"Bởi vì nơi này là nhà của cháu." Cô nói. "Cháu đã không nhận ra đến khi cháu rời đi. Cháu chưa bao giờ cảm thấy mình thuộc về thế giới loài người. Cháu không hòa hợp được. Tất cả những gì cháu muốn trong 12 năm qua là trở lại nơi này."

Yubaba bắt đầu cười nhạo. "Ta đã thấy. Vậy là mi quyết định trở lại bởi vì mi cảm thấy không thuộc về thế giới kia. Thật đáng buồn. Mi chắc chắn là không có ý định gì với tên Thần sông đó chứ ?"

Chihiro bắt đầu căng thẳng. Sẽ là nói dối nếu không thừa nhận một trong những lí do chính cô trở lại chính là vì Haku. Đó là sự thật khi nói cô chưa bao giờ thuộc về thế giới con người, nhưng Thần sông Kohaku là nguyên do chủ yếu nhất khiến cô trở lại.

Yubaba dường như đã có câu trả lời từ việc xem nét mặt Chihiro. "À, ta thấy nghi ngờ của ta có vẻ chính xác." Mụ cười. "Ta nghĩ có một vấn đề nhỏ xảy ra giữa mi và người học việc của ta."

"Cháu nghĩ anh ấy đã không còn là người học việc của bà." Chihiro nói.

Biểu cảm của Yubaba đột ngột trở nên giận dữ. "Nó đã làm thế, nhờ mi. Từ khi mi trả lại tên cho nó, nó đã làm mọi thứ theo ý mình."

"Vậy là anh ấy vẫn còn làm việc cho bà ?"

Yubaba khịt mũi. "Tất nhiên nó vẫn còn làm cho ta. Ta có lẽ không còn kiểm soát nó được nữa nhưng nó vẫn là nhân viên của ta." Mụ ngồi xuống ghế và nhìn Chihiro như thấu hiểu cô. "Và ta cho rằng mi ở đây là muốn lấy lại công việc, đúng chứ ?"

Chihiro gật đầu. "Đúng, thưa bà."

Yubaba cười toe. Mụ đang rất hưởng thụ việc này. "Và tại sao ta phải giao việc lại cho mi ?"

Chihiro khoanh tay. "Cháu nhớ dường như sau vị khách đầu tiên của mình, bà đã ôm cháu trước mặt mọi người và nói làm thế nào nhà tắm kiếm được nhiều tiền và nói mọi người học hỏi cháu." Cô thỏa mãn nói.

Yubaba có vẻ bị sốc trước những lời của Chihiro cũng như giọng điệu của cô. Mụ ngay lập tức trở lại thái độ kiêu ngạo. "Sao mi dám nói chuyện với ta như thế ! Thành thực mà nói, có loại người gì khi phỏng vấn xin việc là ăn nói như mi ?"

Chihiro nhún vai. "Bà hỏi cháu tại sao muốn nhận lại công việc." Cô trả lời. "Và từ những gì cháu nghe được khắp nhà tắm, bà không thể ngừng nói cháu là nhân viên tốt như thế nào."

Yubaba hậm hực. Điều này không đúng trong kế hoạch. "Đừng cướp lời của ta !" mụ hét, đập tay lên bàn. "Đúng, mi làm rất tốt với Thần sông, nhưng ta vẫn chưa quên rắc rối với Vô Diện."

Một nụ cười lan ra trên mặt Yubaba. Mụ nghĩ mụ đã khống chế con người này một lần. Ít nhất mụ biết Chihiro đã mong chờ điều này.

"Cháu rất xin lỗi về sự cố đó." Cô nói. "Cháu nghĩ Vô Diện là một khách hàng và chỉ quan tâm đến việc kinh doanh của nhà tắm. Những người khác cũng nghĩ ông ta là khách mà. Và chính cháu đã đưa ông ta ra khỏi nhà tắm."

"Vậy thì sao !" Yubaba chụp mũ. "Mi có ý kiến gì về những thiệt hại mà con quái vật đó gây ra không ? Và tất cả mớ vàng mà nó đưa thậm chí chẳng phải vàng, đó là bùn đất ! Nó chén sạch nhà bếp, ở lại miễn phí, biến nhà tắm thành một đống rác và phá hoại mọi nơi, kể cả ta !"

Chihiro không nhịn được. Cô bắt đầu cười. Ngay cả Yu và 3 cái đầu xanh lá cũng cười.

"Im ngay !" Yubaba quát. Mọi người lập tức im lặng. "Và Vô Diện không phải vấn đề duy nhất. Mi có biết ta đã cố gắng lấy con dấu bằng vàng của Zeniba hàng thế kỉ qua? Ta cuối cùng cũng lấy được và mi lại đem trả cho mụ."

Chihiro trừng mụ phù thủy già. "Trước hết, con dấu không phải của bà, vì vậy bà không có quyền lấy nó." Cô tức tối nói. "Và cháu nghĩ trả lại con dấu sẽ giúp Haku. Có phải bà đã muốn để anh ấy chết?"

Yubaba nghiến răng. "Không, ta sẽ không để nó chết, nhưng trả lại con dấu không phải thứ sẽ phá vỡ thần chú, đúng chứ?" Chihiro đỏ mặt khi nhớ về lời của Zeniba rằng tình yêu là thứ duy nhất có thể phá vỡ thần chú. Yubaba không nhận thấy nét bối rối của Chihiro. "Và sau khi mi trả lại tên cho Haku. Ta đã mất người học việc của mình, nhờ mi!"

Chihiro dậm chân. "Dù sao bà cũng không được lấy tên của mọi người!" Cô la lên. "Và cháu nhận ra bà chỉ nói về những việc cháu làm sai. Và trong trường hợp bà không nhận ra, bên cạnh sự cố với Vô Diện, mọi thứ mà bà nói cháu làm sai đều là lỗi của bà!"

Miệng Yubaba gần như rớt xuống trước cáo buộc của Chihiro. "Cái gì? Lỗi của ta? Mi đang nói cái gì ?"

Chihiro cười thỏa mãn. "Vâng, nếu bà không bắt Haku trộm con dấu của chị gái thì con trai bà và Yu đã không bị biến thành động vật, và cháu đã không phải đem trả nó cho Granny, sau đó trả lại tên cho Haku, mặc dù cháu rất vui vì đã làm vậy !"

Yubaba trông rất khó chịu nhưng cũng ngầm hiểu. Bà rõ ràng đã không nhìn vấn đề ở khía cạnh này. Nhưng Chihiro đã không nói ra.

"Bà biết đấy, thay vì đổ lỗi cho cháu, bà nên cám ơn cháu vì đã cứu Haku và đem con trai bà cùng Yu về nhà an toàn. Thứ duy nhất bà có thể đổ cho cháu là Vô Diện. Nhưng sau đó mọi thứ đều tốt như mới. Cháu không biết mình đã làm sai cái gì."

Yubaba khoanh tay. "Được rồi, mi nói đúng, nhưng làm thế nào ta biết mi sẽ không phạm lỗi lần nữa ? Ta không muốn những chuyện này sẽ xảy ra lần nữa."

Có phải cô đã được nhận vào ? Chihiro hi vọng thế.- "Vâng, kể từ lúc cháu dự định ở lại, cháu sẽ có thời gian học hỏi nhiều hơn về thế giới này."

Yubaba nhướn mày. "Ồ, vậy lần này mi ở lại, đúng không ? Nếu ta quyết định không cho ngươi công việc thì sao ?"

Chihiro thở dài. Cô tưởng tượng rằng làm mình hồi hộp lo lắng là sự trả thù của Yubaba cho những gì xảy ra 12 năm trước.

"Thật là thù dai !!." Chihiro nghĩ. "Không thể để mụ nắm được suy nghĩ. Phải tỏ ra không yếu đuối."

Yubaba cẩn thận nhìn Chihiro, tự hỏi cô gái đó đang nghĩ cái gì. "Sao ?" mụ hỏi.

Chihiro suy nghĩ một lúc. Đột nhiên có cái gì Yubaba đã nói 12 năm trước cô nhớ lại. Chihiro cười khúc khích vì những gì mình sắp nói.

"Ừm, trước hết, cháu đã lớn hơn và trưởng thành hơn, vì vậy sẽ làm nhân viên tốt hơn. Nhưng bên cạnh đó, thực tế là cháu đang xin bà việc làm. Và cháu nhớ bà nói gì đó sẽ cho việc làm với bất cứ ai hỏi."

Miệng Yubaba mở lớn. Chihiro chắc chắn chiến thắng gần như nằm trong túi khi thấy Yubaba đang cố tìm lời phản bác.

"Đó là... làm thế nào... tại sao ta..." Mụ phù thủy già lắp bắp. Chihiro cười khúc khích nhìn Yubaba cố nói lưu loát. "Mi không thể... ta đang cố... grrr. Lời thề ngu ngốc ! Lần nào cũng vậy. Cho việc làm bất cứ ai hỏi xin..." Mụ ngừng nói và có vẻ như suy nghĩ sâu xa. Chihiro không thấy lần này mụ có thể thắng, nhưng nụ cười nhạt trên mặt Yubaba... có vẻ mụ đã tìm ra cách. "Ta tin rằng ta đã tìm ra lỗ hổng trong lời thề. Đúng vậy, ta phải đưa việc cho bất cứ ai xin làm, nhưng ta đã từng cho mi công việc. Mi đã bỏ việc. Không có chi tiết nào trong lời thề nói ta phải cho mi việc làm lần nữa."

Chihiro không nói nên lời. Mụ già đã thực sự tìm ra lỗ hổng. Đó là một lí do khập khiễng nhưng thực sự là có thể sử dụng. Yubaba cười đắc thắng.

"Ha ! Giờ thì mi tính làm sao đây ?" mụ cười tự mãn.

Chihiro bắt đầu hoảng. Cô đã nghĩ chiến thắng đã nằm trong túi, nhưng có vẻ Yubaba lại là người giật dây điều khiển lần nữa. Mụ muốn thấy cô van nài ? Chihiro sẽ làm nếu buộc phải như thế.

"Làm ơn đi Yubaba, làm ơn cho cháu việc làm." Cô gần như khóc. "Làm ơn, cháu thực sự muốn ở lại."

Yubaba cười lớn. "Không tự tin nữa sao ? Lần sau mi nên nghĩ kĩ hơn trước khi..."

"MẸ!"

Yubaba bị cắt ngang bởi tiếng khóc lớn từ phòng bên cạnh. Chihiro biết phòng đó của ai, cô đã từng vào đó.

Cánh cửa bị hất tung và đứa bé khổng lồ nhất mà Chihiro từng thấy lạch bạch bước ra, trông như vừa mới bị đánh thức.

"Mẹ, mẹ ồn ào quá." Đứa bé khổng lồ nói. "Con đang cố ngủ mà."

Yubaba mỉm cười với đứa con trai. "Boh, con yêu, mẹ đang nói chuyện." Yubaba nói. "Con chỉ cần trở về ngủ và..."

"Sen?" Boh lầm bầm ngái ngủ, nhìn chằm chằm Chihiro. Đôi mắt nó đột ngột mở lớn và miệng thì cười toe toét. "SEN!"

Đứa bé khổng lồ băng ngang căn phòng, làm rung chuyển mọi thứ như thể vừa có một trận động đất. Nó bắt lấy Chihiro và tặng cô cái ôm như muốn nghiền nát xương.

"Sen! Chị về rồi! Em mừng quá! Em nhớ chị nhiều lắm!" nó hạnh phúc khóc thét. Nó quay lại nhìn Yubaba. "Nhìn nè mẹ, Sen về rồi!"

Yubaba, rõ ràng đang thích thú nhìn Chihiro bị khó chịu, mỉm cười. "Có, mẹ thấy mà con yêu. Bây giờ thì buông ra đi trước khi con bẻ gãy cô ấy."

Boh nhìn xuống Chihiro đã biến thành màu xanh. Nó vội thả cô xuống, cười xin lỗi.

"Xin lỗi Sen, chỉ là em rất vui vì chị trở lại. Lần này chị ở lại luôn hả?" nó hỏi đầy hi vọng.

Chihiro xoa nắn xương sườn bị ép đau. "Chị không chắc. Chị rất muốn nhưng tất cả phụ thuộc vào mẹ em có cho chị việc làm không."

Boh quay sang Yubaba. "Mẹ, trả việc cho Sen đi!" nó ra lệnh. "Đi mà mẹ. Làm ơn đi mà. Con muốn Sen ở với chúng ta suốt đời. Đi..."

Yubaba rêи ɾỉ. Mụ không thể từ chối bất cứ cái gì con trai mình đòi. "Con yêu, đó là những gì chúng ta đang bàn bạc. Mẹ đang cố quyết định nếu cô ấy xứng đáng được nhận lại việc."

Boh bối rối. "Nhưng mẹ, nhiều năm qua mẹ luôn nói muốn Sen trở lại và muốn mọi người đều làm tốt như chị ấy mà." Nó nói.

Chihiro nhìn Yubaba bằng ánh mắt "Tôi biết mà".

Yubaba rêи ɾỉ. "Thôi được rồi. Làm hỏng cả việc."

"Yay!" Boh vui vẻ reo lên, cả Yu và 3 cái đầu xanh cũng vậy.

Yubaba đi đến bàn và biến ra một hợp đồng rồi cho nó bay về phía Chihiro.

"Mi biết phải làm gì rồi." Mụ nói. "Cứ kí tên vào và mi sẽ lại có việc làm."

"Vâng." Chihiro hạnh phúc trả lời. Cô kí tên. "Uh, vậy là tên của cháu vẫn là Sen hay bà sẽ cho cháu tên mới?"

Tên của cô bay ra khỏi tờ giấy và Yubaba chụp lấy nó. "Không cần, Sen là được rồi. Mọi người đều biết mi, tại sao phải thay đổi?"

"Bây giờ tụi con chơi được chưa? Boh hỏi.

Yubaba lắc đầu. "Không được Boh, Sen cần tìm chỗ ỡ trước đã. Hai đứa có thể chơi sau." Mụ quay lại Chihiro. "Vậy, đi tìm bạn của mi đi. Mi có thể ở cùng Lin nếu muốn, lần trước hai người có vẻ hòa hợp."

Chihiro cúi đầu. "Cám ơn bà. Và Boh nữa!."

Boh gật đầu. "Em sẽ làm bất cứ điều gì vì chị, Sen." Nó nói. "Sớm trở lại chơi cùng em nhé."

Chihiro gật đầu. "Nhất định. Gặp lại sau nhé."

Cô rời khỏi phòng, đóng cửa lại và dựa lưng vào nó, thở phào nhẹ nhõm.

"Thật mém chết." Cô lẩm bẩm. "Nếu không có Boh có lẽ bà ta vẫn tiếp tục trêu cợt mình."

Căng thẳng qua đi, Chihiro đột nhiên được lấp đầy bởi niềm vui. Cô đã quay lại! Và lần này cô sẽ không rời đi nữa. Nhưng dường như cô đã quên mất cái gì. Cái gì đó phải nhớ. Chợt nhớ đến, cô thò tay vào túi áo và lấy ra tờ giấy mình viết trước đó. Bốn chữ đơn giản chứa đựng rất nhiều ý nghĩa.

"Chihiro." Cô thì thầm. "Tên tôi là Chihiro."