Chương 15: Cùng chơi nào.

"Cuối cùng!" Chihiro đã khóc, Vô Diện đặt cô xuống. " Cánh tay của tôi như đang ngủ."

Cô lay cánh tay của mình, cô lấy lại được cảm giác với đôi tay của mình. Cô cảm nhận được một cảm giác tê buồn từ đôi tay. Cô cố gắng nhớ lại, Vô Diện đã dịch chuyển họ từ nơi khác đến khiến cho tuần hoàn máu trong cô tạm ngưng trong một thời gian ngắn.

Và nói về Vô Diện, anh từ từ trở lại hình dạng một linh hồn sau khi đã nhã Yu-chim ra. Chính xác như những gì mà Chihiro dự đoán, Yu-chim rất khó chịu về việc mình bị nuốt chửng và Yu-chim dùng móng vuốt của mình để phản trả lại cho Vô Diện.

" Đủ rồi đấy, cả hai người." Zeniba mắng. Yu-chim rít lên giận dữ. " Ta biết ngươi rất khó chịu, nhưng điều đó đã cứu chúng ta khi chúng ta đi qua khu rừng độc ấy." Yu-chim lại rít lên lần nữa. " Ngươi hãy cẩn thận lời nói của mình đấy, nếu như không muốn ta cắt lưỡi của ngươi."

" Mọi người có thể dừng lại được chưa vậy?" Chihiro khóc. " Những việc này thật vô ích. Chúng ta không biết phải đi bao lâu nhưng chúng ta vẫn phải đi, chúng ta cần tìm chúa Okaia và ông ấy đã cho cháu một dấu ấn của lửa để cháu đối mặt với những gì sắp tới."

Zeniba có vẻ bất ngờ bảo " Dấu ấn? Dấu ấn gì cơ?"

" Là nó." Cô nói và đưa bàn tay mình ra.

Zeniba nhanh chóng rời khỏi con chim giấy và nắm lấy bàn tay cô. " Hmm, đây là một phép thuật thuộc hệ lửa, ông ta đã đưa cho cháu khi nào?"

" Lúc cháu đang ngủ, ông ấy đã vào giấc mơ của cháu."

Zeniba nhìn vào con dấu lửa. " Sao cháu không nói với ta sớm hơn?"

Chihiro trợn tròn mắt. " Kí ức của cháu, nó đã phai nhòa sau khi chúng ta nhảy khỏi tàu."

Zeniba tiếp tục tìm hiểu thêm về con dấu. " Ta tự hỏi không biết tại sao ông ta lại đưa nó cho cháu. Ông ta chắc đã tiên đoán được một điều gì đó và rất có thể ông ta đưa cho chúng ta để sử dụng vào một lúc trong tương lai."

Chihiro tự mình nhận ra nhiều điều từ khi chúa Okaia nói với cô chỉ sử dụng nó trên niềm vui, bất cứ điều gì có ý nghĩa. " Ông ấy nói với cháu rằng cháu chỉ có thể sử dụng nó một lần và chỉ sử dụng nó nếu cháu cảm nhận được niềm vui."

Zeniba nhướng mày. " Trên niềm vui sao? Lạ thật?"

Chihiro gật đầu đồng ý. " Điều đó có ý nghĩa gì nhỉ? Và tại sao ông ấy lại nói một cách khó hiểu như thế?"

Zeniba nhúng vai. " Chúa Okaia là một người khôn ngoan và mạnh mẽ. Ta sẽ không giả vờ biết, ta chỉ biết được tất cả trong tâm trí của ta, nhưng ông ta sẽ làm những điều tốt nhất. Ta chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ được suôn sẽ và thuận lợi."

(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)

Chính là nó. Đúng là chuyến tàu này rồi, mùi hương của cô ấy tỏa ra khắp nơi. Cô đã từng ở đây, cách đây bao lâu thì anh không chắc nhưng chắc chắn là cô đã từng ở đây. Cô ấy không còn ở đây nữa, nhưng ít anh biết rằng anh không cần phải kiểm tra những chiếc tàu nào nữa.

Haku tiến đến một trong những nhân viên xe lửa. Họ chắc chắn là có một con người đã từng trên toa xe lửa này nhưng họ không nhớ chính xác về cô vì mỗi ngày có rất nhiều những hành khách lên, xuống tàu.

" Đúng, đã từng có một con người trên con tàu này trước đó." Nhân viên trên tàu nói. " Tôi không chắc cô ấy ở đây bao lâu, nhưng chắc chắn là cô ấy từng ở đây, ông có biết cô ấy đã xuống trạm tàu nào không." Haku hỏi lại.

Nhân viên tàu lắc đầu. " Tôi xin lỗi, nhưng lúc đó chúng tôi không nhận được tín hiệu từ nhà ga."

" Ý ông là sao?"

Linh hồn gật đầu với anh. " Cô nhảy xuống, một linh hồn đã nhảy xuống và bế cô, và một cái gì đó đã nhảy theo họ, họ đi theo một con dấu vàng."

Haku mở to mắt nhìn nhân viên đó. " Nhảy xuống ư? Cô ấy đang nghĩ gì thế không biết? Điều đó thực sự rất nguy hiểm." Anh thở dài. " Được rồi, vậy họ đã đi đâu ông có nhớ không?"

Linh hồn gây ra một tiếng động hoài nghi. " Tôi không nhớ chắc nữa, hình như lúc đó khi họ nhảy xuống, xung quanh không hề có một nhà ga nào cả nhưng chúng tôi đã đi qua một khu rừng. Tôi nghĩ điều này giúp ích được cho anh."

Thật sự, thì nó không giúp ích gì được, bởi vì anh đã bay ngang qua rất nhiều khu rừng. Chỉ còn một việc phải làm là anh bắt buộc phải quay lại đường đi của mình và cố gắng để có thể bắt được mùi hương của cô. Rất có thể nó nằm ở đâu đó trên quãng đường mà anh đã đi. Anh ấy biết chắc rằng anh sẽ tìm thấy cô, nhưng bao xa và bao lâu thì anh không chắc vì đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

" Cảm ơn sự giúp đã của anh." Nói xong anh lại tiếp tục chuyến đi của mình.

Linh hồn nhìn anh xa dần. " Chúc anh may mắn."

(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)

" Tôi cần được nghỉ ngơi một lát." Chihiro nói, song cô liền ngã xuống đất.

Vô Diện bước tới và ngồi xuống cạnh bên cô. Họ đã đi khoảng 6 tiếng đồng hồ và họ cần được nghỉ ngơi. Zeniba xuất hiện và ngồi xuống bên họ.

" Cháu hãy ăn một chút gì đó đi, Chihiro." Zeniba đề nghị. " Ta không muốn cháu biến mất trước khi gặp chúa Okaia đâu!"

Chihiro đưa tay vào túi và lấy ra một ít thực phẩm đóng gói. Chihiro chỉ ăn một chút rồi ngưng vì cô nghĩ không biết cuộc hành trình này sẽ kéo dài bao lâu. Cô mời mọi người cùng ăn nhưng họ từ chối một cách lịch sự.

" Yu-chim, sao ngươi không bay một vòng để kiểm tra xung quanh đây có gì bất thường không?" Zeniba đề nghị.

Yu-chim rít lên một tiếng rồi bay thẳng lên. Nó đảo một vài vòng kiểm tra xem có điều gì bất thường hay không. Điều này đã làm cho Chihiro có một suy nghĩ. Chúa Okaia sống ở đâu? Ông sống trong một lâu đài sang trọng à? Hay ông sống một cuộc sống như ở nhà tắm? Có thể Yu-chim sẽ phát hiện ra từ trên cao. Zeniba nói rằng không ai thật sự biết nơi ở của chúa Okaia, vì ông sống ẩn dật nên chúng ta không thể nào tìm ông được.

Yu-chim đáp xuống và nói cho Zeniba biết được những gì mình đã quan sát thấy. Theo nét mặt của bà, có vẻ như có một tin gì đó không tốt lắm.

" Yu-chim đã nói gì thế, Granny?" Chihiro hỏi.

" Uh..." Zeniba lẩm bẩm, vẻ mặt khó chịu. " Nó nói ngoài ngọn núi này, chẳng còn gì ngoài một địa hình núi non hiểm trở, lởm chởm trong mắt của nó."

" Sao cơ." Chihiro kêu lên. " Làm sao để đến được chính xác nơi mà ông ấy đang sống khi mà chúng ta cứ phải gặp những gian nan, khó khăn như một cực hình thế này cơ chứ!" Cô dậm chân mình một cách rất trẻ con. " Tại sao cháu cứ phải gặp những khó khăn thế này chứ? Tại sao? Tại sao? Tại sao?"

Vô Diện cảm thấy quan tâm Chihiro, nói toát lên trên khuôn mặt anh. Anh quay sang Zeniba lầm bầm. " Ah, Ah."

" Không sao đâu Vô Diện, con bé sẽ ổn thôi, nó chỉ là đang có một chút thất vọng về mọi chuyện thôi."

Chihiro tiếp tục cơn giận của mình cho đến khi cô cảm thấy mặt đất rung chuyển khiến cô thoát khỏi sự giận dữ. Lúc đầu, cô chỉ nghĩ là do tưởng tượng mà ra nhưng sau đó mặt đất bắt đầu rung dữ dội hơn.

" Granny, có chuyện gì đó không ổn." Cô kêu lên. " Mặt đất đang rung chuyển."

Zeniba đặt tay mình trên mặt đất. " Chắc chắn là có một thứ gì đó đang chuyển động trong lòng đất."

" Ah, Ah."

" Ta biết là nó đang đến gần đây, Vô Diện." Zeniba nói. " Những gì ta muốn biết hiện giờ là nó là cái gì?"

Một thứ gì đó rất to lớn đã trào lên từ mặt đất, Chihiro giật mình ngã ra khỏi chỗ đó và ngã xuống đất, không biết nó là thứ gì. Cô định hình lại và ngạc nhiên khi nhìn thấy nó, nó giống như một chuột chũi, một con chuột chũi cao 20 feet, nhưng nó khác với những con chuột chũi thông thường. Con chuột chũi này có đôi mắt màu vàng lớn, nó được bao phủ trong lớp lông màu sọc đen nâu.

" Tiếng ồn gì thế?" Con chuột chũi nói. Nó nói chuyện như một đứa bé, Chihiro nhận thấy có nhiều những vị thần trong hình dạng một đứa trẻ như Boh. " Làm ơn dừng đi, ta không thể chịu nổi nữa. Tai của ta rất nhạy cảm với tiếng ồn."

" Tai ư...?" Chihiro tự hỏi trước khi nhìn thấy hai cái lỗ trên đầu nó, mà cô nghĩ nó là tai của nó.

Nó quay sang cô. Cái mũi lớn của nó co giật như đang ngửi cô và có nhiều sự khó chịu từ nó đến cô. " Ngươi là một con người sao, phải không hả?" Nó hỏi, Chihiro gật đầu. " Tại sao lại có một con người trên ngọn núi thiên của ta được chứ hả?"

Chihiro cố gắng thốt lời nói của mình lên. " Đồi... Đồi của ông sao?"

Con chuột chũi gật đầu. " Đúng vậy, ta là vị thần của đồi này, và đây là lãnh địa cai quản của ta."

Chihiro nhìn xuống gò đất dưới chân mình và dưới chân bạn của cô. Đây là một ngọn đồi? Cô đã không nhận ra sớm.

Zeniba nhanh chóng cúi đầu. " Chúng...Chúng tôi thành thật xin lỗi, chúng tôi không cố ý xâm phạm và lãnh địa của ngài. Đây quả là một ngọn đồi đẹp."

Vị thần đồi cười khúc khích. " Đây là một ngọn đồi tốt, có hơi ẩm ướt một chút nhưng nó rất đẹp, phải không?"

Vô Diện gật đầu. " Ah, Ah."

Vị thần đồi cúi xuống bằng tầm mắt với Vô Diện. " Ngươi buồn cười thật. Ta có thể chạm vào mặt nạ của ngươi không?"

" Ah, Ah, Ah."

" Peez?"

" Ah!"

Vị thần ngồi xuống, đá lên và la hét trong lãnh địa của mình. Điều này làm cho cô nghĩ vị thần này rất có thể giống như Boh, chỉ muốn trong hình dạng của đứa trẻ, không muốn lớn lên.

" Ta muốn cái mặt nạ! Ta muốn nó!"

Đúng, vị thần này rất giống Boh, và cũng nghịch phá, hư hỏng như cậu ta. Nhưng ít nhất ông không bạo lực và không làm theo ý mình. Chihiro nhớ lại khi lần đầu cô gặp Boh, cậu ta rất hư và nghịch ngợm, cậu ta còn dọa sẽ bẻ gảy cánh tay hay bảo Yubaba sẽ gϊếŧ cô nếu cô không làm theo lời cậu. Và sau này, cậu ta đã tốt hơn và không còn như thế nữa. Còn về vị thần này, cô không biết ông ta sẽ làm gì, và tiếng hét của thật khó chịu với cô.

" Granny, bà có thể làm gì đó để ngăn vị thần này không hét nữa được không?" Cô hét lớn trong tiếng hét của vị thần.

Zeniba bịt tai lại nhưng bà vẫn nghe được Chihiro nói. " Đợi ta một lát." Bà dùng phép thuật của mình và tạo ra một chiếc mặt nạ khác tương tự cái của Vô Diện, nó xuất hiện trước mặt của vị thần. " Hay quá, ngươi làm thế nào vậy?"

Vị thần ngưng khóc, ông cảm thấy có một cái gì đó đang che khuôn mặt mình. " Oh... Oh! Mọi người thấy tôi thế nào?"

" Ukm..." Chihiro cho vị thần một nụ cười vui vẻ. " Rất tuyệt..."

Vị thần đồi vui vẻ. " Yay, Yay, Yay, tuyệt vời, ta thật sự rất hạnh phúc, cảm ơn mọi người rất nhiều."

Chihiro cười trong lo lắng. Anh ta giống như Boh khi ở trong phòng của mình.

" Uh, nhưng chúng tôi..."

" Xin lỗi nhưng chúng tôi đang rất vội." Zeniba nói. " Có đúng vậy không, Vô Diện?"

" Ah, Ah."

Vị thần đồi nhìn xuống họ. " Ta không muốn các người rời đi, ta muốn chơi với con người."

" Tôi ư?"

Vị thần gật đầu. " Ta muốn chơi những trò chơi trong thế giới của loài người, ta muốn chơi."

Chihiro lùi dần về sau, cô vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt cô. " Tôi không thể, tôi thật sự không có thời gian cho việc đó."

" Chúng ta luôn có thời gian để chơi mà." Vị thần khẳng định thế.

" Có thể sau này." Cô trả lời.

Cô quay đi và nhanh chóng chạy. Nhưng vị thần đồi quá nhanh, trong chốc lát đã ở trước mặt đường chạy của cô.

" Ta nói chơi là phải chơi." Vị thần yêu cầu. " Thôi nào, ta thấy nó sẽ rất thú vị."

" Chúng tôi thật sự không thể." Zeniba khẳng định. " Chúng tôi nhất định phải rời đi."

" Không được đi đâu hết." Vị thần ra lệnh. " Cô ta phải ở lại đây."

Vô Diện bước lên trước Chihiro. " Ah, Ah."

Vị thần bĩu môi đằng sau cái mặt nạ. " Các ngươi bắt đầu làm ta mất vui rồi đấy, giờ thì chuẩn bị nói tạm biệt đi."

Ông vỗ đôi tay lớn của mình vào nhau tạo ra một âm thanh lớn, mặt đất xung quanh Vô Diện bắt đầu rung chuyển, đưa anh ra xa khỏi mọi người. Yu-chim rít lên giận dữ và bay xung quanh đầu của vị thần.

" Chim hư." Vị thần đánh vào Yu-chim một cái, bay ra xa.

Zeniba tiến về phía trước và chịu trách nhiệm về tình hình hiện tại. " Làm ơn, xin hãy lắng nghe tôi, chúng tôi cũng rất muốn chơi với ngài, nhưng tình hình hiện tại thì chúng tôi không thể, chúng tôi đang rất vội."

Vị thần quay sang Zeniba. " Ta đã bảo là không, ta muốn các ngươi chơi với ta, không đi đâu hết."

Một phần đất lớn mọc lên từ bên dưới Zeniba, nâng bà lên. Zeniba có thể là một phù thủy mạnh nhưng bà không có quyền hạn gì trong lãnh địa của vị thần đồi này, bởi vì vị thần này được sinh ra để bảo vệ ngọn đồi này cho nên ông ta có tất cả những quyền hạn với nó.

" Bây giờ, chúng ta có thể chơi được rồi." Vị thần vui vẻ nói với Chihiro.

" Tôi đã nói là tôi không thể chơi với ngài lúc này được!" Chihiro nhấn mạnh điều đó.

" Chắc chắn là chúng ta có thể chơi mà!" Vị thần nắm lấy cổ tay của Chihiro, bắt đầu kéo cô về phía ông, đây là ý định ban đầu của ông. " Nào, chúng ta sẽ chơi với nhau bên dưới lòng đất, ở đó sẽ rất yên tĩnh.

Chihiro cố gỡ bàn tay của vị thần ra nhưng vị thần khá mạnh và vững chắc. Ông đã vô tình làm cho mạch máu của Chihiro bị đứt. " Làm ơn, hãy để tôi đi, tôi cần phải rời đi ngay bây giờ."

" Không, không được, ta chưa cảm thấy vui vẻ cho nên ngươi phải chơi với ta." Vị thần nhấn mạnh. " Ta nghĩ ngươi cần được vui chơi nhiều hơn, nó sẽ giúp ngươi vui vẻ hơn! Ngươi nên học hỏi điều đó nếu muốn luôn sống vui vẻ được như ta hiện giờ!"

" Tôi đã nói rồi, tôi không có thời gian cho những việc như thế này!" Chihiro giận dữ trả lời.

Bàn tay của cô đang bị vị thần đồi nắm bất chợt nóng lên nhanh chóng như có một phép lửa nào đó. Chihiro chợt nhớ những lời mà chúa Okaia đã nói với cô về dấu ấn lửa. " Sử dụng nó khi cô gặp nguy hiểm. Hãy cẩn thận, vì dấu ấn lửa chỉ sử dụng được một lần, hãy cân nhắc trước khi dùng. Và dùng nó trên niềm tin của cô."

Cô không thực sự gặp nguy hiểm bởi vì vị thần này chỉ muốn được vui chơi nhưng mọi thứ càng lúc càng phức tạp và bây giờ cô thực sự đang trong tình huống nguy hiểm.

Nhìn thấy mình không còn cách nào khác ngoài việc phải sử dụng đến nó, cô liền hét to lên. " Dấu ấn của lửa."

Tay cô bắt đầu nóng lên một cách nhanh chóng, phân chia ra nhiều những ngọn lửa nhỏ, điều này khiến vị thần đồi phải thả bàn tay cô ra, Chihiro mở dần lòng bàn tay ra. Vị thần kêu lên trong đau đớn khi những ngọn lửa chạm vào ông, ông ngạc nhiên nhìn vào ngọn lửa. Ông nhanh chóng bò vào hang của mình, thò đầu ra ngoài.

" Lửa, ta không thích lửa!"

Ngọn lửa ngay sau đó giảm dần và tắt mất. Cô vui mừng vì dấu ấn đã thực sự có tác dụng trong lúc cô cần nhất. Khi ngọn lửa biến mất, dấu ấn cũng biến mất theo và không để lại một chút dấu hiệu gì.

" Chihiro!" Zeniba kêu lên rồi bay lại phía cô, Vô Diện cũng đi phía sau. " Cháu ổn chứ, cháu yêu!"

" Dạ, cháu ổn, không sao đâu Granny!"

Vị thần đồi bò ra ngoài, lông dựng đứng lên và đôi mắt của ông bắt đầu đỏ. " Ngươi dám sử dụng thần chú lửa lên ta sao." Ông vừa khóc vừa nói. " Ta không thích lửa, bây giờ ta không thích chơi với các ngươi nữa, các ngươi mau rời khỏi lãnh địa của ta ngay lập tức!"

Chihiro lùi lại. Cô không biết ngài ghét lửa, cô cũng không muốn tìm hiểu thêm về chuyện đó để làm gì. Ít nhất là không cho đến khi cô nhìn thấy ông chỉ có một mình. Zeniba đứng phía sau cô, đặt nhẹ đôi tay lên vai cô.

Zeniba quỳ xuống và lạy vị thần, bà nói. " Chúng tôi thành thật xin lỗi về những chuyện đã xảy ra lúc nãy, nhưng ngài đã buộc chúng tôi đến bước đường cùng và phải sử dụng đến dấu ấn."

Vị thần quay lại, vẻ mặt giận dữ nhìn mọi người. " Các ngươi mau đi nhanh đi, đừng bao giờ quay lại đây nữa! Tạm biệt!"

Vị thần dậm chân xuống đất, tạo một luồn sóng xuống đất làm mặt đất dưới chân Chihiro và mọi người di chuyển, đưa họ xuống địa hình đá bên dưới.

" HỪ, thật là keo kiệt!" Vị thần phàn nàn sau khi họ rời đi. " Bọn họ thật là keo kiệt khi chẳng chịu chơi với ta dù chỉ một chút, đừng bao giờ trở lại đây nữa." Nói xong ông bò về hang của mình như một đứa trẻ bướng bỉnh tự nhốt mình trong phòng vậy. Trước khi vào hang, ông quay lại hướng họ rời đi. Mắt ông vàng trở lại khi cơn giận nguôi đi. " Có lẽ ta sẽ chơi với họ lần sau vậy!"

(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)

Mặt đất bắt đầu ngừng chuyển động khi họ rời khỏi phạm vi của vị thần, chẳng bao xa từ ngọn đồi. Cú dừng đột ngột khiến cho mọi người té nhào lên nhau trừ Yu-chim vì nó đang bay.

" Owww! Đầu của tôi!" Chihiro rêи ɾỉ. " Ai đã đánh ta thế này?" Chihiro từ từ quay lại và nhìn thấy Zeniba đang ở sau lưng mình. " Cháu xin lỗi, Granny."

Zeniba đứng lên, bà không nhận ra là mình đang đứng trên người của Vô Diện. " Oww, đúng là một đứa trẻ hư. Nó còn tồi tệ hơn cả Boh."

Chihiro cười khúc khích. " Cháu không biết, cháu thấy hai người có vẻ giống nhau nếu họ kết bạn. Àh mà Granny này, bà đang đứng trên người của Vô Diện đấy!"

" Ta đang làm gì cơ?"

" Ah, Ah."

Zeniba bắt đầu lơ lửng trong không khí, Vô Diện đã phải chịu đựng khối lượng khổng lồ của bà. " Ohh, ta xin lỗi ngươi nha, Vô Diện."

Vô Diện đứng lên, gạt tay bỏ qua mọi chuyện. " Ah, Ah."

Chihiro nhìn xung quanh. Cô nhận ra là vị thần đã đưa họ đi khá xa từ ngọn núi của ông. Ông cảm thấy xấu hổ nên đã thông qua ngọn núi để gửi họ đi.

" Bây giờ thì chúng ta phải đi đâu tiếp theo đây, Granny?" Cô hỏi.

Zeniba nhìn vào con dấu vàng, nó vẫn hướng về những địa hình núi hiểm trở dường như không bao giờ kết thúc. " Chúng ta đang đi đúng hướng, nhưng hiện giờ thì có vẻ sẽ tối sớm nên chúng ta cần phải tìm chỗ nghỉ chân."

Chihiro thở dài. " Tuyệt, chỉ cần ta không xâm phạm vào lãnh địa của một vị thần nào nữa!"

(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)

" Cuối cùng cũng xong!" Lin than thở sau khi cô kết thúc việc chà rửa bồn tắm lớn. " Thật sự thì Yubaba đã đúng khi bắt mình phải làm việc thế này, nó làm tâm trí mình không còn để ý đến việc của Chihiro nữa."

Cô bước ra khỏi phòng tắm lớn và nhanh chóng đi tìm một công việc khác. Cô chạy ngang qua một người bạn, họ nhận thấy được hành vi của cô.

" Này, Lin, cô đang đi đâu thế hả?"

Lin thở dài. " Vâng Rita, mọi thứ sẽ tốt hơn nếu Chihiro không rời đi, và điều đó làm tôi khá lo lắng. Mọi thứ đều là lỗi của tôi."

Một vị thần khác, Rita đặt tay lên vai cô. " Đừng tự đổ lỗi cho mình như thế chứ. Từ những gì tôi đã nghe từ Haku và ông Kamaji thì họ cũng có góp phần vào chuyện này mà."

Lin cau có. " Đúng, họ cũng có nhưng mà phần lớn nguyên do là từ con rồng đó. Ý tôi là, tại sao anh ta không kể về chuyện anh ta cảm thấy thế nào về con người. Nhưng mặt khác, tương tự như nói về Chihiro."

Rita cười khúc khích. " Mọi người ai cũng biết họ yêu nhau, nhưng chỉ có họ là không nhận ra điều đó."

Lin mỉm cười. " Anh nói đúng, khi hai người họ ở đây, tôi sẽ gϊếŧ họ và bắt họ phải thú nhận về việc này."

Rita tích cực nhảy lên xuống. " Một cuộc thú nhận về tình yêu của mình, điều này làm tôi cảm thấy thật thú vị."

Lin mỉm cười tinh nghịch. " Ông có thể giúp tôi và tôi nghĩ Boh cũng sẽ muốn giúp một tay."

(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)

Hôm nay, ông đã rất bận rộn cả ngày. Kamji đã làm việc đến tận khuya. Không phải ông phiền rằng gì, nó đã cho ông một cái gì đó để làm trong ngày. Ông thích công việc của mình, ông có thể có một kì nghỉ thoải mái nhưng ông không làm thế. Và đó là những ngày như thế mà ông ước đã không bỏ vé tàu của mình. Nhưng ông không còn lựa chọn nào kể cả có muốn.

" Kamaji!"

Ông nhảy lên một cách ngạc nhiên và làm cho mọi thứ trở nên hỗn độn. Ông gầm lên trong thất vọng. Ông đã có đủ việc để làm.

" Kamaji!"

" Cái gì?"

Lin và Rita bước vào phòng. Kamaji rất ngạc nhiên khi tâm trạng của Lin đã tốt hơn, cô đã hờn dỗi được vài ngày từ lúc Chihiro rời đi.

" Tất cả những chuyện này là sao thế hả Lin?" Ông hỏi.

Lin khoanh tay lại, nói. " Vâng, mọi thứ là như thế đó, chúng tôi đang rất mệt mỏi vì việc Chihiro và Haku từ chối tình cảm của nhau."

" Chúng ta sẽ làm việc đó sao?"

" Đúng vậy, sau khi họ trở lại, chúng ta sẽ bắt họ phải thú nhận tình cảm của mình."

Kamiji khịt mũi và quay trở lại công việc của mình. " Chúng ta không nên xem vào việc của họ, cứ để họ tự thú nhận tình cảm của mình."

Rita cho Lin một cái nhìn. " Tôi nghĩ ông ấy nói đúng đấy, chúng ta không nên xen vào."

Lin vẫy tay cho qua. " Họ sẽ tự thú nhận nhưng chúng ta chỉ giúp cho họ có thể dễ thổ lộ hơn, ông nghĩ sao, Kamaji?"

Kamaji nghĩ trong chốc lát. " Được chứ, tại sao không, việc này sẽ thú vị lắm đây." Năm tắm thẻ bất chợt rơi xuống trước mặt ông. Kamaji than thở. " Nhưng có lẽ để sau vậy."

(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)-(-)

" Có chuyện gì thế?" Chihiro hỏi, nhìn vào con dấu vàng. Nó bắt đầu quay vòng rồi lóe lên những tia sáng. " Nó bị hỏng rồi à?"

" Bị hỏng ư?" Zeniba lặp đi lặp lại, cho Chihiro một cái nhìn kì lạ. " Tất nhiên là không rồi!"

Chihiro đưa tay chạm vào con dấu vàng. Nó bay lên và giữ im. Chihiro, Vô Diện, Yu-chim đứng xung quanh con dấu và hy vọng nó sẽ làm một điều gì đó.

" Có phải con dấu không thể xác định được hướng đi nữa không?" Chihiro hỏi.

" Không, nó đã ở đây rồi!" Zeniba nói.