Chương 13: Chỉ mới là bắt đầu

Theo những gì Zeniba nói, mỗi 2 tiếng xe lửa sẽ dừng lại 1 trạm, sau khi chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho một chuyến đi dài, Chihiro bây giờ đang đứng tại trạm xe với Zeniba, Vô Diện và Yu chim. Sẽ là nói dối nếu nói Chihiro không sợ. Cô không hề biết mình sẽ đi đâu và làm gì. Tất cả những gì cô có là con dấu vàng chỉ đường cho cô.

Khoảng 40 phút sau, tàu đến. Chihiro đưa vé cho linh hồn soát vé, nhưng cô không nói mình sẽ đi đâu.

"Cháu được chỉ dẫn bởi con dấu vàng này." – cô nói, chỉ vào con dấu.- "Nó sẽ bảo cháu phải đi đâu"

Vị thần bóng tối nhìn cô một cách kỳ lạ trước khi nhường lối cho cô lên tàu. Cô cũng khá ngạc nhiên khi Vô Diện đi cùng cô.

"Cậu cũng đi sao?"

"Ah."

Yu chim cũng kêu quác quác và đậu trên vai Chihiro- "Cậu cũng muốn đi?"

Yu chim gật đầu

"Chihiro" – Zeniba nhắc nhở - " Hãy nhớ lời tiên tri . "Cháu sẽ tha thứ cho người đã làm tổn thương cháu, nhưng cháu không thể nhờ họ giúp đỡ trong chuyến phiêu lưu này". Yu chim đi cùng cháu có lẽ không phải là ý hay"

Chihiro nhìn cô bạn mình. Yu chim lắc đầu, trông thật buồn. Vị thần bóng đêm đang mất kiên nhẫn. Ông ho khan nhắc nhở và nhìn đồng hồ. Chihiro nhìn lại Yu chim.

" Quên cái lời tiên tri ngu ngôc đó đi, cháu quá mệt mỏi với việc người khác muốn cháu phải làm thế này thế nọ rồi. Cậu có thể đi, Yu chim"

Yu chim nở nụ cười và bay ngay vào khoang tàu.

Zeniba vẫy tay tạm biệt ba người hộ khi tàu lăn bánh – "Gặp lại cháu sau, cháu yêu"

" Tạm biệt, Granny! Và cảm ơn bà nhiều lắm"" – Chihiro nói vọng lại

Vô Diện lịch sự kéo tay áo Chihiro và chỉ vào chỗ trống- " Ah,Ah"

Chihiro gật đầu và nhìn về phía ghế trống, Yu chim thì hoàn toàn vui vẻ mà đậu trên vai cô. Tuy nhiên khi họ ngồi vào chỗ, vị thần ngồi kế bên thì không mấy thân thiện

" Tránh xa ra, con người kia. Ta không ưa ngươi"

Chihiro gầm gừ " Nhưng đâu còn chỗ nào để ngồi"

Vị thần khoanh tay lại – "Tệ thật, ngươi đáng lẽ ra không được ở đây"

Vô Diện gầm gừ bước đến gần vị thần đó, để lộ ra khuôn miệng rộng đến mức có thể nuốt chửng hắn chỉ trong một ngụm. Vị thần kia im lặng lui dần ra xa Chihiro. Vô Diện ra hiệu cho Chihiro ngồi vào chỗ.

"Uh, cảm ơn cậu"- Chihiro nói, cô ngồi xa nhất có thể khỏi vị thần cộc cằn đó.

Họ ngồi yên ắng trong vài phút. Vị thần cộc cằn kia thì im lặng nhưng vẫn nhìn Chihiro bằng ánh mắt khó chịu, bù lại thì với Vô Diện, ông ta không dám nhìn cậu.

"Đừng lo. Sẽ có một vài vị thần như thế mà"

Chihiro nhìn quanh, cố tìm nói phát ra tiếng nói, nhưng không thấy.

"Ngay đây, cháu yêu"

Bên cạnh Chihiro là một mảnh giấy hình con chim. Chihiro nhận ra đây là mảnh giấy đã tấn công Haku 12 năm trước.

"Granny!"

Mảnh giấy cười thầm – "Cháu nghĩ ta sẽ để cháu đi mà không theo dõi cháu sao?"

--oOo—

Haku đang bay nhanh nhất có thể. Anh hy vọng có thể tìm thấy cô ở nhà Zenibba.

"Tất nhiên cô ấy sẽ ở đó mà. Cô ấy còn có thể đi đâu nữa chứ?" – Anh nghĩ

Anh không hề biết rằng người mà anh đang tìm kiếm đã rời khỏi nhà Zeniba vài tiếng trước rồi.

Ngôi nhà tranh của Zeniba dần hiện ra và chú rồng đáp xuống khoảng đất trống trước nhà. Cơn gió lớn thổi qua, như hồi chuông báo cho Zeniba biết bà đang có khách viếng thăm.

"Vừa đủ thời gian" – Bà tự nhủ

Cửa mở và Haku đầy lo lắng bước vào

"Zeniba, cô ấy đâu?" – Anh hỏi

Zeniba nâng đôi mắt nhìn anh. – "Oh, Haku. Chào cậu. Sao cậu không vào nhà nhỉ?"

Haku đột nhiên nhận ra rằng mình quá thô lỗ. Anh quá vội nên đã bỏ qua thói quen lịch sự của mình. Anh xin lỗi bà phù thủy- "Tha thứ cho sự thô lỗ của tôi. Tôi không cố ý"

Zeniba gật đầu – "Cậu được tha thứ. Vậy, ngọn gió nào đã mang cậu đến đây?"

Haku cố gắng không trợn mắt nhìn bà. Anh biết Zeniba chắc chắn biết tại sao anh ở đây, anh vừa nói với bà xong. Và anh biết Chihiro đã ở đây. Anh có thể ngửi thấy mùi hương của cô.

"Chihiro đang ở đâu?"- Anh hỏi

Zeniba nhún vai – " Nó không có ở đây"

Haku cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp – " Cái gì? Ý bà là sao?"

"Như ta đã nói, nó không ở đây"

Haku hít thật sâu – "Nhưng mùi hương của cô ấy vẫn còn ở đây"

Zeniba gật đầu – " Đúng vậy, nó đã ở đây, nhưng đã rời đi rồi"

"Cô ấy đã đi đâu? Trở về nhà tắm sao?"- Anh hy vọng vậy

Zeniba lắc đầu – " Không. Ta không chắc là nó sẽ đi đâu, nhưng nó đi tìm chúa Okaia"

"Cô ấy đi tìm GÌ?"

"Nó đi tìm chúa ..."

"Tôi nghe rồi!" – " Bà để cô ấy đi một mình trong cái thế giới linh hồn đầy rẫy nguy hiểm này sao?"

Zeniba cười to – "Tất nhiên là không. Ta biết thế giới này nguy hiểm với con người như thế nào. Vô Diện và Yu chim cũng đi cùng nó. Ta cũng đang theo dõi nó mà."

Viên ngọc phát sáng trên đầu Zeniba đã cho Haku thấy được bà đang trông chừng cháu gái mình như thế nào.

"Hãy để tôi nói chuyện với cô ấy" – Anh yêu cầu

Zeniba híp mắt lại- " Cậu có thể tử tế hơn không?"

"Zeniba"

Phù thủy thở dài – "Oh, ok"

Bà nhắm mắt lại. Viên ngọc phía trước trán bà bắt đầu phát sáng và hiện lên hình ảnh mà con chim giấy thấy được. Haku có thể nhìn thấy Chihiro đang ngồi trên chuyến tàu cùng Yu chim và Vô Diện. Haku yên lòng mà thở dài. Tạ ơn trời cô ấy vẫn ổn.

"Chihiro, có người muốn nói chuyện với cháu" – Zeniba nói.

Chihiro nhìn vào con chim giấy- "À, vâng, ai đó?"

Zeniba , mắt vẫn nhắm, ra hiệu cho Haku – "ok, cậu có thể nói rồi."

"Chihiro" – Haku nói khá to

"Không cần phải la lớn vậy đâu" – Zeniba càu nhàu

Chihiro mở to mắt bởi đó là giọng nói của Haku không phải của Granny

"Haku? Anh đang làm gì vây?"

"Em đang làm gì vậy?"

Chihiro khoanh tay. – "Đi gặp chúa Okaia" – Cô nói như thể đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt

"Anh biết" – Haku mất kiên nhẫn- "Nhưng tại sao?"

Chihiro chán nản nhìn con chim giấy- " Vì ông ấy là người có khả năng giúp em"

Vô Diện gật đầu trong khi Yu chim vẫn còn ngáy ngủ

Haku hoàn toàn quên anh đang nói chuyện với cô thông qua Zeniba. Anh nắm lấy cái đầu to của Zeniba và hét vào viên ngọc. – " Chihiro, làm ơn, quay về đi. Thế giới linh hồn vô cùng nguy hiểm với con người. Anh không muốn em bị thương"

"Em ổn mà Haku. Có Yu chim và Vô Diện đi cùng em. Thậm chí Granny cũng ở đây. Em có thể tự lo cho chính mình."

"Tại sao em không nói với anh?" – Haku hỏi. Sau đó, anh nhận ra câu hỏi đó ngu ngốc tới mức nào

Chihiro trông như có một chút bực bội. – "Gee, em tự hỏi tại sao. Có lẽ bởi vì anh đang buộc em phải quay về thế giới loài người, và đó chính xác là những gì em đang ngăn chặn."

Tội lỗi chất đầy trong Haku. – "Chihiro, anh thực sự xin lỗi về điều đó. Đó là một sai lầm. anh hy vọng em có thể tha thứ cho anh. Và anh hứa anh sẽ không ép em quay về nếu em không muốn"

Chihirro liếc nhìn con chim giấy- " Chắc chứ Haku?"

"Vâng Chihiro, hãy tha thứ cho anh"

Trong nỗi ngạc nhiên của anh, cô nở nụ cười. – "Em đã tha thứ cho anh lâu rồi. Em không thể giận anh được."

Haku cảm thấy nhẹ nhõm. Mọi thứ có lẽ ổn hơn rồi. –"Tốt rồi. Nói anh biết em đang ở đâu, anh sẽ đến đón em"

Chihiro lắc đầu – "Không được. Em phải đi gặp chúa Okaia"

" Nhưng anh vừa nói em có thể ở lại mà"

"Em khôn gặp ông ấy vì lý do ở lại mà em gặp ông vì muốn ông có thể biến em thành một vị thần."

"Hóa thân thành thần?" – Anh lập lại- "Nhưng Chihro..."

"Không Haku" , - Cô đáp lại – "Đây là điều mà em phải làm. Không chỉ được ở lại. Còn ............lý do khác nữa."

Haku cảm thấy rắc rối. Cô chưa bao giờ đề cập đến " lý do khác" đó.

" Lý do gì? Có thể anh có thể giúp em"

Chihhiro đỏ mặt – " Không, anh không thể"

"Tại sao không? Chỉ cần nói anh biết đó là gì"

Chihiro bụm mặt vào hai tay. – "Em không thể. Lý do cá nhân"

Haku rất thông mính nhưng đôi lúc cũng khó tránh khỏi thất bại. – "Chihiro, anh quan tâm em nhiều hơn những gì em biết. Nếu có gì không ổn, anh rất muốn biết. Anh muốn giúp em, nhưng em phải nói cho anh biết chuyện gì xảy ra."

Cô thẹn đến mức mặt cô như miếng thịt bò đỏ. Haku không nghĩ là ai cũng có thể đỏ mặt đến mức đó.

Chihiro vừa thẹn vừa giận anh quá mức ngốc nghếch. Cô buông tay ra, nhìn thẳng vào con chim giấy.

"Bởi vì em yêu anh, được chưa?" – Cô hét lên

Haku lùi lại. Những gì cô ấy vừa nói đúng là không thể tin được. Lần duy nhất anh nghe những lời này là trong giấc mơ của mình.

"Em vừa nói gì?" – Anh thì thầm, không tin vào tai mình

"Anh nghe rồi đấy! Em yêu anh, Nigihayami Kohaku Nushi! Em yêu anh từ khi còn là một cô bé. Anh có biết rằng em là người đã phá vỡ lời nguyền của Zeniba, và chỉ có tình yêu mới có thể làm được điều đó. Em đã yêu anh từ khi ấy, và bây giờ em yêu anh nhiều hơn nữa. Em không quan tâm anh có cảm giác như vậy với em không, anh chỉ cần biết như vậy là được."

Haku như đóng băng, anh không thể cất tiếng nói. Anh đã tưởng tượng giây phút này biết bao nhiêu lần, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng nó sẽ xảy ra. Thực sự đã xảy ra?

"Anh không nghĩ là em cảm thấy về anh như vậy" – Anh thì thầm

"Có đấy. Và em muốn, không, em cần có anh trong đời em, thậm chí chỏ là bạn bè. Sẽ không có bất kỳ cơ hội nào cho em và anh ở bên nhau, ngoài việc em trở nên bất tử."

"Chihiro-.."

"Không, Haku, em đang nói. Đây là lựa chọn của em chứ không phải của ai khác. Em làm vậy bởi vì đây là những gì trái tim em mách bảo"

Haku nhìn chằm chằm vào cô đầy yêu thương. Thật là.... Tuyệt. Không, tuyệt vời! Cô cũng yêu anh! Cô tự nói với anh. Những trò đùa, lời trêu chọc của mọi người về anh là đúng. Và anh cũng yêu cô. Nếu có một cơ hội để thổ lộ với cô, thì đây chính là cơ hội đó.

"Chihiro, anh......." – Nhưng trước khi anh kịp nói thì hình ảnh của cô trên viên ngọc của Zeniba mờ dần. – "Chihiro? Chihiro? Chờ đã!!!"

Hình ảnh hoàn toàn biến mất. Kết nối bị mất tín hiệu. Không, không phải bây giờ. – "Zeniba, mang cô ấy trơ lại! Hãy để tôi nói với cô ấy! Tôi phải nói với cô ấy"

Zeniba không trả lời, nhưng viên ngọc trên trán bà lại phát sáng. Đôi mắt phù thủy đột nhiên mở to. Vầng sáng màu bạc đã cắt đôi người bà từ viên ngọc đến mắ và miệng bà.

Haku lùi lại, anh bị sốc bởi vì Zeniba đang phát sáng – " Cái gì......"

Sau đó, Zeniba nói, nhưng không phải giọng nói của bà – "Từ bỏ đi, Haku"

Haku tiếp tục lùi lại. Anh không biết chuyện gì đang diễn ra. Trong một phút anh nài nỉ phù thủy cho anh được nói chuyện với Chihiro lần nữa thì kế tiếp là bà hành động như thể bị điều khiển.

"Cái gì?"

"Ta nói từ bỏ đi"- Zeniba lặp lại

Haku nhận ra, khi Zeniba lặp lại lần hai, có giọng nói của ai đó nói cùng lúc với bà, hòa âm 1 cách hoàn hảo. Anh cũng đoán được có một thế lực nào đó trong căn phòng, đồng nghĩa với sự hiện diện của một vị thần nào đó.

"Chúng đang sử dụng bà như một con rối"- Haku nhận ra- "Ngươi là ai? Tại sao lại nói thông qua Zeniba? Tại sao ngăn ta nói chuyện với Chihiro?"

Ngón tay Zeniba đưa lên chỉ vào Haku như bị thôi miên- " Để con người đó một mình. Cô ấy phải làm diều đó một mình"

Haku bắt đầu tức tối – "Ngươi là ai mà dám sai khiến ta?"

Viên ngọc vụt sáng lên ánh bạc- " Ngươi nghĩ ta là ai? Vị thần nào biết được chuyện xảy ra giữa ngươi và loài người ngoài nhân viên nhà tắm ra?"

Haku suy nghĩ một lúc rồi anh đột nhiên nhận ra anh đang nói chuyện với ai- " Chúa Okaia?!!!"

Zeniba, hay chính xác hơn là vị thần đang kiểm soát bà, mỉm cười – " Rất tốt, Kohaku. Và ta đang bảo ngươi tránh xa Chihiro ra, để cô ấy làm những việc cô ấy muốn."

Haku nhận ra anh đã tạm thời quên mất điều này, anh nổi giận – "Tại sao ngài lại ngăn tôi và cô ấy? Tại sao không để tôi được nói chuyện với cô ấy?"

Chúa Okaia thở dài – "Ngươi bây giờ đã biết được cảm giác của cô ấy. Nhưng ta không cho phép ngươi nói cô ấy biết cảm giác của ngươi."

"Tại sao không?"

Chúa Okaia như đang khıêυ khí©h Haku và ông nâng cao giọng. – " Bởi vì đây là chuyến đi của cô ấy! Quyết định của Chihiro! Cô ấy đang làm điều đó cho chính mình. Ngươi không được phép can thiệp vào. Những việc đã xảy ra điều trong dự liệu của ta..... hầu hết là vậy. Tương lai thì hoàn toàn có thể thay đổi, nhưng làm ơn, hãy tin ta, Kohaku. Cô ấy phải nghe theo những gì trái tim mình mách bảo chứ không phải ai khác."

Haku không thể hiểu được những gì mà Chúa Okaia đang nói, nhưng anh cũng không vui chút nào.- "Nếu cô ấy muốn, thì tôi sẽ đi cùng cô ấy"

"Không, Kohaku" – Chúa Okaia nói –" Cô ấy phải làm điều đó mà không có ngươi. Nhưng vai trò của ngươi rồi sẽ đến. Tin ta. Trở về nhà tắm đi. Tất cả rồi sẽ ổn thôi. Hãy tin con người đó. Tin vào tình yêu của ngươi."

Zeniba nhắm mắt lại, ánh sáng bạc trên viên ngọc mờ dần. Phù thủy trông có chút ngơ ngác nhưng vẫn ổn. – "Oh, ta thấy đầu óc quay cuồng"- Bà than thở- "Ước gì ta có lời cảnh báo trước khi bị điều khiển thế này."

Haku vẫn không chấp nhận được sự thật, anh không quan tâm chúa Okaia nói gì, anh vẫn sẽ đi tìm và nói cho Chihiro biết mọi chuyện. Anh không thể chờ đợi được nữa.

"Zeniba, hãy để tôi nói chuyện với Chihiro. Tôi không quan tâm những gì chúa Okaia nói"

Zeniba gật đầu- "Được thôi, đợi chút."- Bà nhắm mắt lại và tập trung. Viên ngọc trên trán bà phát sáng, và không còn gì nữa. Zeniba mở mắt – "Ta không thể, kết nối đã bị khóa lại."

Chúa Okaia đã đi trước anh một bước. Tại sao tên phù thủy ngu ngốc đó lại có quyền năng mạnh vậy chứ? Anh quay đầu đi.

Zeniba nhìn cậu bước đi, lật đật hỏi- "Cậu đi đâu đấy?"

"Tìm Chihiro"

"Nhưng chúa Okaia nói....."

"Tôi không quan tâm!"- Haku hét lên. Zeniba giật mình nhảy về phía sau.- "Tôi không đi để cấm đoán cô ấy! Tôi chỉ không muốn cô ấy đi vòng quanh thế giới này mà không được bảo vệ! Tôi sẽ đi và không ai có thể cản được tôi"

"Nhưng cậu không hề biết cô ấy đã đi đâu?"

Haku không hề nhìn lại- "Cô ấy ở trên tàu. Nêu tôi đi theo con tàu đó, kiểm tra từng khoang một, tôi sẽ tìm thấy cô ấy."

Zeniba đảo mắt. – " Nó không ở trên tàu mãi đâu. Nó đã đi trước cậu vài tiếng đồng hồ rồi. Rất có khả năng nó đã xuống tàu trước khi cậu tìm thấy con tàu đó"

"Có lẽ, nhưng loài rồng luôn luôn có thể tìm ra được người bạn đời của nó dù họ có ở đâu đi nữa."

Zeniba cười thầm- "Nó đâu phải bạn đời của cậu......... có thể là chưa"

Haku đột nhiên mỉm cười. – "Không, nhưng bản chất loài rồng trong tôi nhận ra cô ấy là bạn đời của mình. Vậy là đã quá đủ"

Không nói thêm lời nào, anh hóa thành rồng và cất cánh. Bay bút lên bầu trời đen thẳm. Zeniba đứng nhìn anh đi. Ngay sau khi anh đi, bà cảm thấy kết nối giữa bà và con chim giấy đã được mở lại. Bà mỉm cười – " Con rồng đó. Thật là cứng đầu. Và cũng quá si tình"

--oOo—

Cả thể xác lẫn tinh thần Chihiro đều như kiệt sức. Lời thú nhận của cô đã lấy quá nhiều sức lực. Cô tự hỏi tại sao kết nối lại bị đứt, nhưng có lẽ cũng tốt. Nhiêu đó là quá đủ cho một ngày.

"Oh, Haku se nghĩ gì về mình đây?" – Cô than thở- "anh ấy chắc hẳn nghĩ mình qua xúc động"

Chim giấy cười thầm – "Đừng bi quan thế chứ"- Zeniba nói – "Nếu có ích, ta nghĩ Haku cũng có suy nghĩ như cháu đấy."

Chihiro than vãn và chớp mắt – "Thôi mà, Granny, cháu đâu có thất vọng"

Chú chim giấy vỗ nhẹ lên vai cô, cẩn thận để không làm Yu chim thức giấc- "Tại sao không nghĩ ngơi một chút nhỉ cháu yêu? Ta sẽ trong chừng con dấu"

Chihiro cảm thấy lời đề nghị của Zeniba rất đúng lúc. Cô bắt đầu thấy buồn ngủ. – "Cảm ơn, Granny. Cháu thật sự...... thấy......nó...."

Cô chìm vào giấc ngủ chỉ trong vài giây.

--oOo—

Sáng quá, Chói mắt quá. Mọi nơi Chihiro nhìn vào đều có ánh sáng màu bạc, chính xác hơn là sxung quanh cô chỉ toàn ánh sáng màu bạc.

"Hello!" – Cô gọi

Những gì cô nghe được là tiếng vọng lại của chính mình. Chuyện gì đang xảy ra? Mọi người đâu cả rồi? Có phải cô đang trên tàu không?

"Granny, Yu chim, Vô Diện?!! Mọi người có đây không?"

"Tôi ở đây"

Chihiro nhảy cẩn lên vì giọng nói không biết là của ai đó. Nhưng rồi cô không thấy ai, cô biết mình không ở một mình. Ai đó hay thú gì đó cũng đang ở đây. Có một bóng đen mờ mờ của đàn ông. Nó không lớn, chỉ khoảng một bàn chân, và nó cứ lác qua lắc lại như ngọn lửa. Hai cái lỗ trên đầu trông như đôi mắt.

Chihiro thận trọng lui về phía sau. Cô nhớ đến lời cảnh báo rằng có nhiều vị thần có thể làm hại đến loài người.

"Không có gì phải sợ cả Chihiro." – Bóng đen nói

Chihiro cẩn thận nhìn vào bóng đen đó.- "Làm sao ngươi biết tên tôi? Ngươi là ai?"

Bóng đen nói- "Ôi, ta thật thô lỗ. Cho phép ta được tự giới thiệu. Mọi người gọi ta là Chúa Okaia"

"LÀ ông sao?" – Chihiro hét lên kinh ngạc, cô đã mong đợi đó sẽ là một vị phù thủy đầy quyền năng ở thế giới thần linh này với.... Một chút gì đó đáng sợ.

"Vâng là ta. Đây không phải là hình dáng thật của ta. Ta đang nói chuyện với cô nhờ vào giấc mơ."

"Vậy là... tôi đang mơ?"

"Phải. Ta có một số thứ đưa cô. Cô sẽ cần đến nó. Đưa tay ra"

Chihiro cẩn thận đưa tay ra. Chúa Okaia cầm nó bằng đôi tay mình. Một ánh sáng màu đỏ phát ra ở nơi hai bàn tay giao nhau. Chihiro hét lên và rút tay lại bởi có gì đó như đang làm phỏng cô. Khi cô nhìn lại bàn tay mình, cô thấy một dấu ấn màu đỏ giữa lòng bàn tay mình. Dấu ấn của lửa.

"Đây là cái gì?"

"Một lời nguyền" – Chúa okaia nói – " Lời nguyền của lửa. Sử dụng nó khi cô gặp nguy hiểm. Nhưng hãy cẩn thận, nó chỉ có tác dụng trong 1 lần. Sử dụng nó với tất cả niềm vui của mình"

Chihiro nhìn chúa Okaia với cái nhìn bối rối – "Niềm vui? LÀ sao? Và tất cả những chuyện này về tôi, về chuyến đi này là gì? Tôi chỉ muốn gặp ngài nếu ngài có thể giúp tôi. Ngài có biết tại sao tối đến tìm ngài không?"

"Ta biết. Nhưng bây giờ không phải lúc nói về chuyện này. Chúng ta sẽ giải quyết nó khi gặp nhau"

Hình ảnh của ông bắt đầu mờ dần, nhưng Chihiro không để ông rời đi dễ dàng như vậy – "Chờ đã, quay lại đi! Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi ông"

Chúa Okaia đã đi mất, nhưng giọng nói của ông vẫn còn vang vọng- "Tất cả sẽ được giải thích"

Chihiro nhìn vào dấu ấn của lửa lần nữa. – "Thôi nào, ngài không thể rời đi như thế. Ngài liên quan đến cuộc đời tôi, và bây giờ ngài lại hy vọng tôi tự làm mọi thứ mà không hề có gì chắc chắn."

Không có câu trả lời. Mọi thứ bắt đầu tối dần – "Chúa Okaia!!!"

--oOo—

Chihiro tỉnh dậy. Cô đã trở lại tàu. Mọi người vẫn ở đây.

Cô hít một hơi thật sâu và thư giãn. – "Chỉ là mơ thôi" – Cô thì thầm, và tiếp tục ngủ để lấy lại sức chuẩn bị cho chuyến phiêu lưu mà ngay chính cô cũng không biết khi nào sẽ kết thúc.

Và có lẽ vì quá mệt mỏi nên không hề thấy dấu ấn của lửa trên lòng bàn tay đã theo cô từ trong giấc mơ lúc nãy.