Chương 22: Ai ngang ngược hơn ai

TLT18 - Chương 22

(dreamhouse2255)

Chương 22: Ai ngang ngược hơn ai

Giải thích với Phan Nhạc xong, nhận được câu trả lời là có thể tùy cơ ứng biến nhưng phải tự bảo vệ bản thân, những việc khác cô sẽ thu xếp sau, Kiều Kha liền thừa dịp Hách Phi đang thu hút sự chú ý, lặng lẽ lẻn vào giữa đám lưu manh kéo Chung Yến về phía mình, túm lấy cả cô và Dương Lân một ly đã gục đi ra ngoài từ cửa sau.

Khi quay lại quán bar, Kiều Kha dùng một quyền đập ngất bảo vệ đang giang tay không cho ai vào, thuận tay cướp mũ của người ta, vừa vào cửa liền thấy Hách Phi đã bị đánh gục, vòng vàng đang ngửa đầu cười lớn.

Cơ hội tốt thế này, Kiều Kha đương nhiên không có khả năng bỏ qua, hắn tiến lên đá một phát thật mạnh lên đầu gối vòng vàng.

"Đ** m* ** thằng chó nào dám!"

Đám đàn em của vòng vàng thấy lão đại bị đánh, nổi giận gầm lên một tiếng vây quanh Kiều Kha. Đám lưu manh này làm gì có tư tưởng phải đánh solo, như ong võ tổ chạy tới, dùng chân đạp, dùng bình rượu đập, thậm chí còn có kẻ khiêng ghế chân dài chỗ quầy bar ném lại đây.

Từ nhỏ tới lớn, Kiều Kha chưa đánh được 100 trận thì cũng phải tới 99, kinh nghiệm đương nhiên phong phú. Đối phương người đông thế mạnh, Kiều Kha đạp lén một cái thành công liền không ham chiến nữa, xoay người chạy mất, thuận tay vơ vét đồ vật xung quanh ném về phía đám lưu manh, nhất thời tiếng mắng chửi vang lên liên tiếp, toàn bộ quán bar loạn thành một đống.

Vòng vàng nhất thời không phòng bị, bị quăng ngã một cái, mũi đập thật mạnh xuống mặt đất, mạnh đến nỗi hai mắt gã tối sầm, nước mắt máu mũi đồng thời cùng rơi. Thật vất vả mới lau sạch nước mắt cùng máu mũi, chờ tới khi gã muốn bò dậy, trên lưng lại đã bị người khác giẫm mạnh lên.

Không, không chỉ có một chân, trên lưng trên đầu đều có, tình hình này là có người đang giẫm lên trên người gã để chạy qua!

"Đ** **! Ai! Mẹ ** là ai!"

(dreamhouse2255)

Vòng vàng ngẩng đầu gào lên, cách không xa trước mặt gã, một thiếu niên quay đầu lại. Dáng người đối phương cao ngất, giống như một gốc cây mới vừa trưởng thành, mái tóc đen lộn xộn bị ép dưới mũ, khi đôi mắt vô tội kia nhìn về phía gã, khóe miệng hơi cong lên lộ ra má lúm ngọt ngào.

"Thực xin lỗi, là tôi đây."

"Lão đại, chính là nó! Chính là nó đá anh!"

Đám đàn em ai ai cũng có vết thương, đứng vây quanh bên người vòng vàng thở hồng hộc. Kiều Kha thực sự quá giảo hoạt, một bên hắn tránh né toàn bộ công kích của bọn họ, một bên để Hách Phi núp đằng sau đánh lén.

Chỉ cần không phải chống chọi chính diện, với thân thủ của Hách Phi thì đối phó với một hai tên lưu manh không phải việc khó gì. Nếu không phải do đám lưu manh này phản ứng nhanh, chặn lại lối ra cửa sau, vậy thì Kiều Kha với Hách Phi đã chuồn từ sớm.

"Mẹ **, thằng con này giỏi quá nhỉ! Để bố mày đến xem mày thế nào!"

Vòng vàng nghe xong đám đàn em cáo trạng, nhổ một ngụm máu loãng trong miệng xuống, lấy ra một con dao gấp từ trong túi quần, mở lưỡi dao ra, nhe răng cười nhào về phía Kiều Kha.

"Cẩn thận!"

Hách Phi nào ngờ được vòng vàng lại hung tàn như thế, một lời không hợp liền động dao, sợ đến mức giọng nói cũng trở nên the thé.

(dreamhouse2255)

Kiều Kha mặt vô biểu tình đứng yên tại chỗ, vừa nhìn thì giống như là đã bị dọa sợ đến nỗi không dám nhúc nhích.

Dao gấp của vòng vàng đã vung tới trước mặt hắn, kỳ thực lực tay không tính là quá lớn, mục tiêu cũng chỉ là cánh tay hắn, xem ra mục đích chính là muốn hù dạo hắn mà thôi.

Nhìn thấy nét châm chọc trên gương mặt đối phương, Kiều Kha cong cong khóe miệng, cánh tay nhanh chóng duỗi ra, tránh thoát khỏi phạm vi công kích của lưỡi dao, sau đó khống chế hai ngón tay của đối phương, đồng thời nhảy ra sau lưng vòng vàng, còn lại thì mạnh mẽ kẹp lấy cổ đối phương.

Vòng vàng lập tức thấy khó thở, tay trái túm lấy cánh tay Kiều Kha. Khác với ấn tượng đầu về thiếu niên, cánh tay kia tựa như cùm sắt, đầu ngón tay truyền tới lực lượng rất lớn, trong tai còn có thể nghe thấy thanh âm răng rắc khi các đốt ngón tay di chuyển.

Cuối cùng vòng vàng không nhịn được nữa, dao của gã rơi vào tay Kiều Kha.

Biến cố liên tiếp xảy ra quá nhanh, đám đàn em còn đang chờ lão đại nhà mình đại phát thần uy, ép đối phương sợ hãi đến khóc rống lên. Thế mà vào giây tiếp theo liền thấy lão đại nhà mình đã bị khống chế, đối phương còn không chịu buông tha, dán lưỡi đao lên cổ lão đại.

"Con m* ** mày buông tay cho bố!"

"Mày cứ thử cử động xem!" So với chất giọng khàn đặc của đối phương, thanh âm của Kiều Kha rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như thể hiện tại hắn chỉ đang làm một việc bé nhỏ không đáng kể. Dao vững vàng gác lên cổ vòng vàng, mặc kệ đối phương mắng chửi thế nào, đôi tay kia vẫn phòng thủ vững vàng.

(dreamhouse2255)

"Thằng chó này có gan thì thọc vào cổ bố mày đi, bằng không sau này bố mày nhất định sẽ gϊếŧ chết mày!" Vòng vàng hiển nhiên không tin Kiều Kha thực sự dám ra tay, ánh mắt hung tàn nhìn về phía sau, giọng điệu cực kỳ khinh miệt.

Khóe miệng Kiều Kha hơi cong lên, hắn tiến về phía trước, dán vào lỗ tai của vòng vàng, nhẹ giọng nói: "Tao có gan hay không, mày thực sự muốn biết sao?"

Nói xong liền không thèm để ý vòng vàng vì những lời này mà dại ra, lưỡi dao trong tay cứa ra một vết máu trên cổ đối phương: "Bảo người đang giữ ở cửa tránh ra!"

Cổ vòng vàng đau xót, trong lòng nảy sinh hàn ý, đối phương thực sự dám......

Sau đó vòng vàng liền nổi giận, gã đã lăn lộn nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác uy hϊếp, đùa giỡn như vậy, việc này khiến gã cảm thấy phẫn nộ vô cùng.

"Đ** **! Con trai, tao nói cho mày biết, hôm nay mày trốn không thoát đâu! Hứa Nhất Đa tao ở phố Kim này có ai dám không gọi một tiếng lão đại? Cho dù mày bước ra khỏi cánh cửa này, có thể đứng thẳng trở về xem như tao thua!"

"Hứa Nhất Đa?"

Kiều Kha nghiêng nghiêng đầu, nếu Chử Minh có mặt ở đây nhất định sẽ hô to đáng yêu quá đáng yêu quá: "Có phải mày có một thằng em trai tên là Hứa Tam Đa không? Tao biết thằng đó đấy...... cho nên hôm nay xem như là hiểu nhầm nha."

Trên mặt Hứa Nhất Đa tràn ngập vẻ cáu kỉnh: "Mày là khỉ con bị phái đến pha trò đúng không...... còn nói nghiêm túc như vậy? Khinh thường bố mày chưa xem Binh Sĩ Đột Kích hả? Còn nữa! Bố mày ghét nhất thằng nào dám lấy tên của bố mày ra giễu cợt! Con trai! Bố nhớ kỹ mày rồi!"

(Hứa Tam Đa là một nhân vật trong phim Binh Sĩ Đột Kích)

(dreamhouse2255)

"Chỉ đùa một tí để khuấy động không khí thôi mà, đừng tức giận như thế." Kiều Kha cười nói, tuy rằng điểm kỹ năng vờ đáng yêu của hắn đã đầy, nhưng hiện tại vòng vàng đang nổi nóng, nghe thấy thế không chỉ không nguôi giận, ngược lại lửa giận còn tăng vọt, nếu không phải dao vẫn đang gác trên cổ, gã sợ ném chuột vỡ đồ thì đã sớm nhảy dựng lên đánh nhau rồi.

"Không đúng! Thằng con này đang kéo dài thời gian! Ra ngoài nhìn xem!"

Hứa Nhất Đa đột nhiên nghĩ thông, tới lúc này rồi quản lý quán bar vẫn chưa xuất hiện, ngay cả mấy tên bảo vệ cũng không thấy đâu.

Quán bar này là quán ruột của Hứa Nhất Đa, ngay cả ông chủ nơi này cho tới nay cũng không dám đắc tội gã, ban đầu thấy bảo vệ đang dọn dẹp hiện trường Hứa Nhất Đa còn khen quản lý thức thời, nhưng bây giờ gã đã bị khống chế, quản lý thế nhưng vẫn chưa phái người tới cứu gã.

Một tên lưu manh vội vàng mở cửa, mới thoáng nhìn qua bên ngoài liền hô lớn:

"Lão đại, bên ngoài...... bên ngoài có rất nhiều xe, trong xe có người!"

"Vô nghĩa! Rốt cuộc là thế nào?" Hứa Nhất Đa gào đến vỡ cả giọng.

"Có người đến gần!"

"Là một cô gái!"

(dreamhouse2255)

"Chỉ có một mình cô ta!"

Giữa từng đợt báo cáo, Phan Nhạc đẩy cửa đi vào, mặc một bộ đồ công sở vừa nữ tính vừa ưu nhã đoan trang, ánh mắt của cô trước tiên rơi xuống người Kiều Kha: "Không sao chứ?"

"Không sao, làm phiền chị Phan rồi."

Kiều Kha dặn Chung Yến vừa ra ngoài liền liên hệ với Phan Nhạc, cho nên khi hắn phát hiện ra không chạy thoát được liền bắt đầu kéo dài thời gian.

Lúc trước Phan Nhạc từng nói cô sẽ giải quyết chuyện này, Kiều Kha cũng không ngờ rằng cô sẽ tự mình dẫn người tới đây.

Nhưng mà thời gian ngắn như thế, cô có thể gọi được bao nhiêu người?

Hơn nữa cô dám đi vào một mình?

Phan Nhạc đi tới bên cạnh Kiều Kha, cười với hắn: "Trước tiên, buông anh trai này ra đã."

Kiều Kha gật đầu, cũng chẳng hỏi thêm câu nào, trực tiếp thu dao lại. Hách Phi vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, ánh mắt khi nhìn hắn có thêm chút kinh dị: "Phan Nhạc là người đại diện của cậu?"

Kiều Kha lắc đầu: "Chỉ là tạm thời dìu dắt thôi."

"Vậy cũng rất lợi hại rồi."

(dreamhouse2255)

Hách Phi ngừng một chút: "Cậu có biết không? Năm đó lúc Lan Vi mới nổi tiếng từng bị fan cuồng bắt cóc, Phan Nhạc đơn thương độc mã cứu chị ấy ra ngoài......"

Hách Phi nhìn Phan Nhạc, trái tim đập mạnh đến nỗi giống như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực vậy: "Cũng giống như hôm nay vậy."

Kiều Kha thấy trái tim thiếu nam của cậu ta đang đập bùm bùm, nhịn không được mà nói một câu đả kích: "Kỳ thực không giống lắm, chị Lan là do vận xui, chúng ta thì là tự mình gây chuyện."

Hách Phi lắp ba lắp bắp: "Chúng ta là do cứu người......"

"Muốn cứu người có rất nhiều phương pháp, nhưng cậu lại cố tình chọn cách ngu ngốc nhất." Kiều Kha vô tình ngắt lời cậu ta.

Kỳ thực hắn đã muốn mắng tên này một trận từ lâu, tuổi trẻ nhiệt huyết quả nhiên là không cần đầu óc. Kiều Kha âm thầm liếc mắt xem thường, sau khi xả hết cơn tức lại bổ thêm một đao: "Lúc về chúng ta khẳng định sẽ bị ăn mắng."

Hách Phi ôm ngực yên lặng lui lại.

Phan Nhạc nhìn về phía Hứa Nhất Đa, trên mặt là nụ cười công nghiệp:

"Ngài Hứa, ông chủ của chúng tôi có chuyện muốn nói với ngài."

(dreamhouse2255)

Hứa Nhất Đa cũng không phải là một kẻ lỗ mãng không hiểu chuyện. Hai bên nảy sinh xung đột còn chưa tới nửa giờ, cô nàng này vừa nãy cũng không có mặt ở đây nhưng lại có thể biết được tên của gã nhanh như thế, chỉ vậy thôi cũng đủ để phán đoán năng lực của đối phương.

Lại nghĩ tới sự biến mất của ông chủ quán bar, Hứa Nhất Đa tự thấy gã cùng lắm cũng chỉ có thể khiến cho ông chủ quán bar làm lơ sự tồn tại của gã mà thôi, còn kiểu cụp chặt đuôi làm người giống như bây giờ, gã không làm được, toàn bộ phố Kim cũng không ai làm được.

Hứa Nhất Đa cân nhắc xong, biểu cảm trên mặt đã dịu xuống không ít. Gã gật đầu, chờ đợi cuộc trò chuyện cùng với người sau lưng đối phương.

Nhưng mà Hứa Nhất Đa nhất định là phải thất vọng.

Gã tưởng rằng Phan Nhạc sẽ mời gã ra ngoài, gặp người đang ngồi trong xe, kém nhất thì cũng phải là lấy di động ra gọi điện thay gã...... trong phim điện ảnh không phải đều diễn như thế sao?

Nhưng mà Phan Nhạc lại hắng giọng, thay đổi giọng điệu nói: "Hứa Nhất Đa, người của tôi, cậu không động vào được."

Ôn hòa nhưng cũng không cho phép nghi ngờ.

Hách Phi ngẩn người, hỏi Kiều Kha: "Ai? Lệ tổng?"

Kiều Kha không để ý tới cậu ta, hắn có chút không yên lòng...... hóa ra Lệ Dung cũng biết chuyện này.

(dreamhouse2255)

Hứa Nhất Đa giận tím mặt, nhưng chưa đợi gã bùng nổ, Phan Nhạc lại nói thêm: "Ông chủ của chúng tôi nói, ngoan ngoãn hiếu kính với ba mẹ đi."

Nháy mắt, Hứa Nhất Đa cứng ngắc.

Phan Nhạc dẫn Kiều Kha cùng Hách Phi ra ngoài, nhóm lưu manh rục rịch muốn ngăn cản, Hách Phi có hơi căng thẳng, duỗi tay kéo tay áo Phan Nhạc.

Năm nay Phan Nhạc đã hơn ba mươi, dáng vẻ cũng không xinh đẹp ôn nhu bao nhiêu, trên người cô chỉ toát lên sự giỏi giang khôn khéo, thế nhưng Hách Phi lại ỷ lại cô một cách khó hiểu, Phan Nhạc chẳng thèm để ý, thậm chí hoàn toàn không dự định sẽ dỗ dành cậu ta.

Nhưng cô lại nói với Kiều Kha: "Kiều Kiều đừng sợ, gã không dám ngăn chúng ta lại đâu."

Kiều Kha đáp: "Vâng."

Kỳ thực hắn chả sợ gì hết.

Hách Phi: "......"

Quả nhiên Hứa Nhất Đa quát bảo đàn em ngừng lại. Kiều Kha quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt đối phương thâm trầm, vẻ mặt không cam lòng rồi lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng cặp mắt của gã lại giống như lang sói dõi theo hắn.

Kiều Kha cảm thấy ánh mắt này của gã không tệ, có loại cảm giác ngoan lệ giống như cô lang.

(dreamhouse2255)

"Vừa rồi chị Phan đưa gã cái gì vậy?" Hách Phi tò mò hỏi.

"Hóa đơn tiền thuốc của mẹ gã." Phan Nhạc nhún vai: "Kỳ thực người nọ cũng rất khổ, chỉ hơn mấy đứa vài tuổi mà thôi, ba tàn tật mẹ thì ốm đau liệt giường, còn chưa tốt nghiệp cấp hai đã phải bỏ học đi lăn lộn xã hội."

"Hóa ra là như vậy, cho nên gã để chúng ta đi là cảm ơn chị Phan. Chị Phan thật tốt bụng."

Phan Nhạc: "......"

Kiều Kha: "......"

Khó trách làm một sao nhí đã ra mắt mười mấy năm mà ngay cả một vai chính cũng không giành được.

Kiều Kha cười nhạt, đánh một gậy xong đương nhiên phải cho một trái táo, đồng thời cũng là uy hϊếp...... Tôi có thể trả tiền thuốc men cho mẹ cậu, đương nhiên cũng biết bà ta đang ở đâu. Sự khác biệt lớn nhất giữa giai cấp thượng lưu và người bình thường chính là thông tin. Khi đối phương đã biết toàn bộ thông tin của cậu, nắm nhược điểm của cậu ở trong tay, cho dù có bản lĩnh lớn tới đâu cũng không thể trở mình.

(dreamhouse2255)