- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trở Lại Tuổi 18
- Chương 2: Đời người có thể làm lại
Trở Lại Tuổi 18
Chương 2: Đời người có thể làm lại
TLT18 - Chương 2
(dreamhouse2255)
Chương 2: Đời người có thể làm lại.
Edit: Li
Kiều Kha ngủ rất không an ổn, cảm thấy có người muốn cởϊ qυầи áo của hắn, hắn liền hóa thân thành bạch tuộc cuốn chặt lấy đối phương, thấy người trong lòng giãy giụa, hắn liền nghĩ, tiểu yêu tinh muốn cự còn nghênh, Kiều Kha không kiên nhẫn tìm lấy môi của đối phương, há mồm cắn lên.
Người trong ngực nháy mắt an tĩnh, ngay sau đó là lực xô đẩy lớn hơn nữa, Kiều Kha bị anh làm cho cả người khó chịu, lập tức dùng hai tay khống chế đối phương, đồng thời sử dụng kỹ thuật hôn cao siêu.
Nói đùa, 10 năm yêu đương không phải để đó, hắn cùng Tề Mộc Thanh kịch bản gì mà chưa từng chơi. Sau khi chia tay, Kiều Kha trải qua những ngày tháng điên cuồng, thường xuyên được khen là kỹ thuật giỏi.
Người dưới thân cũng không ngoại lệ, mới đầu giãy giụa đến lợi hại, sau đó lại chủ động tách hai chân ra, Kiều Kha ngủ một giấc, đã hơi hơi tỉnh rượu, lúc này vận sức chờ phát động, hắn không khách khí nữa, thuần thục lấy bao từ trong túi ra, trục tiếp lên súng liền vào, động tác liền mạch lưu loát, vừa nhìn liền biết đây là cao thủ tình trường.
Người kia đã bại trận, giống như là lão hổ đã bị rút hết móng vuốt, khuất nhục thừa nhận.
Chờ đến khi hoàn toàn thanh tỉnh, đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Kiều Kha xoa xoa huyệt thái dương, ngồi dậy sờ đến thân thể ấm áp mới phát hiện bên cạnh có một người nằm.
Một người nam nhân —— Kiều Kha là gay, nếu bên cạnh là nữ nhân, hắn mới thật sự muốn thét chói tai.
(dreamhouse2255)
Ừm...... Không có gì ghê gớm, chỉ là say rượu loạn tính 419 mà thôi, cũng không phải chưa từng có.
Chẳng qua nam nhân này không giống lắm, đối phương đưa lưng về phía hắn, Kiều Kha chỉ có thể nhìn thấy phần lưng anh, đối phương vai rộng eo hẹp, vóc dáng sợ là còn cao hơn Kiều Kha, toàn thân cơ bắp tràn đầy khí lực, chỉ nhìn bóng dáng liền biết đây là một người đàn ông rất có khí thế, nếu không phải trên sống lưng của đối phương tràn đầy dấu vết, Kiều Kha nhất định sẽ khen ngợi một tiếng "Được lắm top".
Cho nên...... Hắn đây là XXX cả Top luôn?
Có thể, rất đáng mừng?
"Tỉnh rồi?" Kiều Kha đang phát ngốc, nam nhân bên cạnh ngồi dậy. Người này thoạt nhìn 30 tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ mặt mày nhu hòa, có thể nói là tuấn tú. Chỉ có điều khí tràng rất mạnh, nhìn thoáng qua đầu tiên nhất định nhớ kỹ nhất là khí thế của anh, còn diện mạo, rất dễ bị xem nhẹ.
Người nọ sâu sắc nhìn Kiều Kha nột chút, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Kiều Kha thật ra rất muốn chạy trốn, nhưng tối hôm qua hắn bụng rỗng uống một bình rượu Nhị Oa Đầu, dạ dày lúc này đau đớn vô cùng, liền dứt khoát nằm ở trên giường quan sát căn phòng này.
(dreamhouse2255)
Nơi này hiển nhiên không phải khách sạn kia, phòng rất lớn, xung quanh khí khái tao nhã trang hoàng, tường giấy tông màu ấm làm cho cả căn phòng có vẻ phi thường ấm áp, có một ít đồ vật cá nhân bày biện ở trên giá, bên trên treo găng tay leo núi, một cầu tennis có chữ ký tên, một cột đồng hồ cơ khí tràn ngập khí chất cổ điển, vài băng đĩa nhạc thế kỷ cũ, tủ sách bên cạnh có từ pháp luật, tâm lý học đến triết học, cái gì cần có đều có, cũng không phải bày vẽ giả vờ giả vịt, đều là những cuốn sách bị người lật từng trang giấy xem.
Đây là một người nội hàm có thưởng thức.
Kiều Kha đưa ra kết luận, xa hoa mà không lộ liễu, điệu thấp lại không màu mè, xem ra lần 419 này vận khí không tồi.
Kiều Kha bọc chăn trở mình, chờ đợi người nọ bước ra khỏi phòng tắm, nhìn dáng người mạnh mẽ kia, Kiều Kha nhịn không được thổi một tiếng huýt sáo.
Chiều cao khí thế đủ cả, tuổi trên dưới 30, chính là thời gian mà nam nhân có mị lực nhất, tuổi nhỏ hơn thì quá ngây thơ, lớn hơn thì lại có vẻ già nua, như này là tốt nhất, Kiều Kha nhìn thế nào cũng cảm thấy vừa lòng.
"......" Bước chân của người nọ hơi chậm lại, ngừng một hồi lâu mới đi đến trước mặt Kiều Kha, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"
"?" Kiều Kha nhướng mày, không hiểu ý của đối phương, "Tôi đương nhiên là giống ——"
Mới vừa há mồm Kiều Kha liền nhận ra không đúng, hắn là một tên nghiện thuốc, thanh âm tuy rằng không phải khàn đặc khó nghe, nhưng cũng mang theo chút thành thục trầm thấp khàn khàn, nhưng hiện tại, lỗ tai hắn nghe thấy, lại là thanh âm trong trẻo của thiếu niên.
Kiều Kha sửng sốt một chút, lúc này hắn mới để ý tới tay mình, đôi tay kia non mềm trắng nõn, băng cơ ngọc cốt, giống như —— đây là đôi tay của thiếu niên.
(dreamhouse2255)
Kiều Kha thu hồi khϊếp sợ trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn nam nhân, "Anh cảm thấy tôi bao nhiêu tuổi?"
Ánh mắt nam nhân vẫn luôn dừng ở trên mặt hắn, tựa hồ muốn nhìn hắn mọc ra một đóa hoa.
Hơn nửa ngày sau mới đáp: "Vừa 18?"
"...... Đương nhiên." Kiều Kha rũ mắt xuống, nhìn về phía đồng hồ báo thức ở đầu giường, bên trên không hiển thị ngày tháng, nhưng cũng không có gì bất thường, hai tay Kiều Kha đặt trên gối chậm rãi nắm chặt lại.
Thật vất vả chờ nam nhân rời khỏi phòng, Kiều Kha mặc quần áo đối phương chuẩn bị vào, cơ hồ là chạy như điên vào trong phòng tắm.
Vừa vào cửa, bên tay trái chính là bồn rửa mặt, Kiều Kha đi tới, mới nhấc mắt lên liền chấn động. Trong phòng tắm hơi nước dày đặc, nhưng mặt gương tựa hồ đã được xử lý đặc thù, không có bị sương mù bịt kín.
Trong gương là một thiếu niên cực kỳ xuất sắc, tuấn tú phi phàm, ánh mắt đen lay láy, bởi vì hoảng hốt mà trợn tròn lên, có vẻ khá là ngốc manh, lông mi vừa dài vừa cong, giống như bàn chải câu người, chọc cho tim người nhộn nhạo, khi hắn cười rộ lên khóe miệng lộ ra một cái má lúm đồng tiền nhỏ, rất ngọt rất mê người.
Mặt vẫn là gương mặt của Kiều Kha, chẳng qua thiếu đi phong sương năm tháng, bởi vì tuổi trẻ mà rực rỡ ánh mặt trời, hoàn toàn không có nửa điểm tương tự với tên trung niên nghèo túng kia.
(dreamhouse2255)
Kiều Kha nhìn người trong gương, ánh mắt phức tạp, hắn không biết chính mình vì sao lại biến thành thế này, bề ngoài chỉ nhìn đơn thuần giống như là trẻ lại, trở về khi hắn 18 tuổi —— Kiều Kha 18 tuổi đang mọc răng khôn, sau khi tỉnh lại chân răng của hắn vẫn luôn truyền đến cảm giác đau tê.
Thân thể của hắn cũng giống như của một người tuổi trẻ, tối hôm qua làm loạn một trận, Kiều Kha vẫn không cảm thấy mệt mỏi một chút nào, thậm chí còn muốn ra ngoài chạy hai vòng.
Mộng?
Không, không có cái mộng nào chân thật như vậy.
Sàn nhà dưới chân, nước chảy trong bồn, trong phòng tắm vẫn còn mùi sữa tắm, cùng với không gian tràn ngập hơi thở của nam nhân kia, tất cả những thứ này đều đang nhắc nhở Kiều Kha.
Đây, chính là hiện thực.
Thì ra đời người còn có thể làm lại, vậy hắn có thể vứt bỏ hết tất cả làm lại một cuộc đời mới được hay không?!
18 tuổi, chính là độ tuổi tốt đẹp nhất, hắn có thể không bị ràng buộc, tương lai mới, hành trình mới...... Chỉ cần tất cả những thứ này đều là sự thật!
Trái tim Kiều Kha đập bình bịch, hắn giơ tay lên xoa chính mình trong gương, cặp mắt nguyên bản tĩnh mịch đột nhiên lại dấy lên ngọn lửa cháy bỏng, vĩnh viễn không tắt.
Kiều Kha tìm được hành lý của mình ở trong góc, khóa bên trên trải qua vài năm đã hơi biến dạng, nhưng cũng may là vẫn sử dụng được. Tối hôm qua sau khi lấy vali, hắn liền lung tung nhét đồ vào, sau đó khóa lại. (Méoo: đây có thể là bug mà tác giả quên (//ω//)).
(dreamhouse2255)
Lúc này hắn lại mở vali ra, mặc kệ quần áo hỗn độn ở bên trong, hắn trực tiếp tìm đến vật được chôn nơi sâu nhất.
Đó là một quyển vở rất mỏng, bên trong kẹp vài tờ giấy rời rạc, Kiều Kha lấy ra lật từng trang từng trang xem, ánh mắt lóe lóe không rõ là gì, tựa hồ là quyến luyến lại tựa hồ là may mắn, rất không phù hợp với vẻ ngoài non nớt bây giờ của hắn.
Quần áo Kiều Kha mặc hôm qua không thấy, không biết là nam nhân kia ném đi hay là cầm đi giặt, ví tiền thuốc lá bật lửa xếp quy quy củ củ đặt ở trên bàn, lấy khí độ của người nọ, Kiều Kha không cảm thấy đối phương sẽ đi xem ví tiền của hắn, trong lòng cũng không có cảm giác căng thẳng.
Mở ra, tiền trong ví hôm qua hắn đã xài hết, hiện tại chỉ có chứng minh thư cùng bằng lái xe bên trong, người trong hình cùng hắn hiện tại một trời một vực. Thiếu niên lộ ra nụ cười nhu hòa, sau đó đặt mấy thứ này vào chung với quyền sổ kia, khóa lại dưới đáy vali.
Làm xong tất cả những thứ này đã là nửa giờ sau, Kiều Kha lại đi tắm một cái, dùng nước lạnh rửa mặt, hắn cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo. Kiều Kha câu môi cười, gương mặt hiền lành lộ ra nụ cười xán lạn, vui tươi nhiệt tình, tràn ngập sức hút thiếu niên, giống như là mặt trời nhỏ.
Kiều Kha đi xuống lầu, trong phòng bếp truyền tới mùi thơm của đồ ăn, có lẽ là do tâm tình tốt, bước đi của hắn cũng mang theo nhảy nhót, nam nhân vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, gương mặt lộ ra một nụ cười.
"Giúp tôi lấy hai bộ đồ ăn ở trong tủ đi." Thanh âm của nam nhân trầm thấp dễ nghe, giống như là tiếng đàn cello.
Hiện tại Kiều Kha nhìn người này thuận mắt vô cùng, dù sao cũng là người đầu tiên hắn nhìn thấy khi bắt đầu cuộc sống mới, cũng nguyện ý nghe lời anh. Kiều Kha đi qua, lấy ra hai bộ đồ ăn đặt lên bàn, ánh mắt rạng rỡ.
(dreamhouse2255)
Có điều hắn không biết, bộ dáng như vậy của thiếu niên mười mấy tuổi ở trước mặt nam nhân thành thục, ngoan ngoãn cỡ nào.
Dù sao Lệ Dung rất hài lòng, ánh mắt thường thường dừng lại trên đỉnh đầu của thiếu niên, cầm giữ bàn tay đang ngo ngoe rục rịch, phảng phất giây tiếp theo liền muốn sờ lên vuốt ve mái tóc mềm mại của Kiều Kha.
Động tác ăn cơm của Lệ Dung rất ưu nhã, trên bàn là bữa sáng kiểu tây, toast thịt xông khói thêm trứng rán. Không khí rất tốt, TV đang mở, bọn họ vừa ăn vừa xem, hai người không nói gì, nhưng lại không có gì ngăn cách, phảng phất giống như là bằng hữu đã quen biết lâu năm.
Kiều Kha thong thả ung dung ăn sáng, không có động tới cốc cà phê bên cạnh, dạ dày hắn không tốt, rất ít khi uống loại đồ uống này.
Trên màn hình vừa vặn chiếu tới vài đoạn điện ảnh ngắn, ánh mắt Kiều Kha lập tức bị hấp dẫn, MC đang thống kê mấy bộ tác phẩm hấp dẫn năm ngoái, đánh giá kỹ thuật của các diễn viên.
Có lẽ là ánh mắt Kiều Kha quá nóng rực, Lệ Dung nâng mắt lên nhìn hắn.
"Thích xem điện ảnh?"
Kiều Kha nhẹ giọng nói: "Tôi thích diễn kịch." Ngữ khí mềm nhẹ đến giống như là chỉ sợ sẽ tỉnh khỏi mộng đẹp.
"Hửm?" Lệ Dung hơi sốt một chút, ngay sau đó khẽ cười, "Vậy thì cũng trùng hợp thật."
(dreamhouse2255)
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Trở Lại Tuổi 18
- Chương 2: Đời người có thể làm lại