Chương 1: Quay về quá khứ

Cô năm nay 25 tuổi làm nhân viên bán mỹ phẩm vô tình lại gặp đám bạn thời cấp 3 đang đi mua sắm, trông thấy cô thì họ trêu chọc một trong số đó đưa cho cô một tấm thiệp cưới nói là 2 ngày nữa sẽ tổ chức vì lâu rồi không liên lạc giờ gặp được sẵn tiện mời xem như họp mặt bạn cũ, có người còn nói rằng hot boy trường cũng đến nên nhất định cô cũng phải đi để ôn lại chút chuyện cũ.

Tan làm cô về nhà nằm lên giường giơ tấm thiệp trước mặt thở dài rồi lăn ra ngủ thϊếp đi, trong giấc mơ cô thấy mình đang ngồi trên lớp đang bị đám con trai xúm lại trêu chọc cô cứ tưởng là mơ nên xuống cuối lớp cầm chổi và đồ hốt rác tiến về phía họ miệng mỉm cười gian tà khiến họ khó hiểu cô liền nói....

- Lớp mình có rác nhiều quá để mình dọn!

Không để bọn con trai cười vội cô liền lao đến đánh một tên túi bụi khiến mấy tên khác hoảng loạn bỏ chạy ra ngoài hành lang, những người xung quanh vẫn còn đang không hiểu có chuyện gì thì thấy một đám con trai chạy loạn ở sau là một cô gái cầm chổi ném về phía họ.

Khi đuổi đến cầu thang thì lúc này có đám trùm trường chuyên quậy phá đi lên thì vô tình ăn phát chổi thẳng vào mặt, khiến bọn con trai sợ hãi vội dừng lại tên bị ăn chổi tức giận mắng....

- Đứa nào?

Ai cũng im lặng chỉ tay về phía cô, anh ta đi thẳng đến chỗ cô nhìn một lượt rồi khó chịu hỏi....

- Tên gì?

- Thế nhóc tên gì?

- Con nhỏ này? Bị hâm sao?

Nghe có người chửi mình thì cô lấy tay gõ đầu anh ta một cái rõ đau rồi nói....

- Dù gì chị đây cũng là người lớn hơn nhóc nhiều nha!



Anh ta xoa đầu chỗ đau định mắng thì từ đằng xa có một cô gái chạy đến trông giống mấy đứa học sinh ngoan giỏi, cô ta chạy đến vẻ mặt lo lắng hỏi anh....

- Tớ nghe nói có người đánh cậu à? Cậu có sao không?

- Tớ ổn, nhưng mà tớ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!

- Thôi bỏ đi, coi như xui xẻo đi kẻo lại ảnh hưởng đến hạnh kiểm.

Nói rồi cô ta xoay qua nhìn cô một cái rồi nói...

- Bạn học này tớ biết nè, cậu là Như Lan đúng không?

- Ừm, cậu là...

- Tớ là ai cậu lại không biết à?

Lúc này những người xung quanh xì xầm...

- Cậu ấy là hoa khôi trường Lâm Diệp Thảo, chuyện này mà Như Lan không biết sao??

- Cũng lạ thật, hôm nay bỗng nhiên cậu ta lên cơn tăng động chạy rượt mấy người kia!



Lúc này cô thấy giấc mơ này trông thật quá nên tát mặt mình một cái rõ đau, cơn đau làm cô vẫn chưa tỉnh ngủ nên cô vội chạy về lớp mở sổ đầu bài xem thời gian thì thấy mình đã quay về năm cuối cấp 3.

Không thể tin được nên cô định nhảy lầu để thoát khỏi giấc mơ thì doạ mọi người xung quanh giật mình vội chạy xuống phòng báo cho giáo viên, lúc này hoa khôi trường và tên trùm trường chạy đến trông thấy cô đang định nhảy thì hơi hoảng hốt vội khuyên....

- Này, cô đánh tôi cho đã rồi giờ định nhảy lầu à?

- Như Lan à, cậu đừng kích động mà cậu ấy sẽ không thù dai đâu xuống đây đi!

Cô lúc này cũng hoảng rồi không biết mình đang mơ hay đã quay về quá khứ nên khi nhìn xuống dưới thấy giáo viên đã kéo tấm nệm hơi ra rồi thì cô muốn thử xe kết quả nên nhắm mắt nhảy xuống, đúng lúc có một thầy giáo xông đến ôm cô vào lòng cả hai đều rơi xuống dưới chỗ tấm nệm.

Khi cô mở mắt ra thì thấy gương mặt thầy giáo rất đẹp trai giọng nói ấm áp lo lắng hỏi...

- Em có sao không?

Cô giật mình nhớ ra thầy giáo chính là giáo viên Toán mà thời đi học cô không ưa nên vội ngồi dậy cúi đầu xin lỗi, lúc này giáo viên chủ nhiệm chạy đến đỡ cô dậy hỏi...

- Có chuyện gì vậy? Sao em lại nhảy lầu?

- Em không biết nữa, em....

Chưa nói hết câu thì cô ngất đi khiến ai nấy đều lo lắng vội gọi cô y tế, sau khi tỉnh dậy cô thấy mình vẫn ở trường thì cô rón rén đi ra ngoài thì bị phát hiện giáo viên Toán khàn giọng hỏi...

- Em định đi đâu?