Chương 7

Lần này trên vòng cửa buộc hai cái khóa, nữ khách thuê trở về cửa cũng không vào được, chỉ có thể đi tìm hắn.

Trần lão bản nhào tới ôm đùi Uông Đại Hạ: "Tuyệt đối không được, khách thuê nhà có nhà không thể về, sợ là buồn bực.”

Khách thuê phải trả phòng trả tiền thuê, phí môi giới năm lượng bạc mà Trần lão bản đã ăn vào cũng phải nhổ ra, bận rộn vô ích một hồi.

Uông Đại Hạ một cước đá văng Trần lão bản, cất chìa khóa vào trong ngực, xoay người lên ngựa, vung roi nói: "Chính là muốn khách thuê biết khó mà lui, mau trả nhà dọn đi.”

Trần lão bản quỳ rạp trên mặt đất đầy tơ liễu kêu lên: "Ta đã đem tiền thuê giao cho mẫu thân cậu... kế mẫu cậu rồi!”

Uông Đại Hạ giục ngựa giơ roi, cũng không quay đầu lại: "Liên quan quái gì đến ta!”

Uông Đại Hạ thúc ngựa rời đi, Trần lão bản dự định đi tìm Uông Thiên Hộ cáo trạng, nhưng cú ngã vừa rồi rất đau, trên tay trên mặt đều là bụi bặm và tơ liễu, không có mặt mũi gặp người khác, hắn đỡ eo, chậm rãi di chuyển bước chân, đi tới một cái giếng nước cuối ngõ.

Nước giếng này trong veo ngọt ngào, ngõ Điềm Thuỷ này cũng được đặt tên vì nó, toàn bộ cư dân hàng ngày đều phải tới đây lấy nước.



Mặt trời đã lặn về phía tây, một đám phụ nhân đang xách nước rửa chén giặt quần áo xung quanh giếng, Trần lão bản xin các phụ nhân một thùng nước rửa mặt rửa tay.

Đều là người quen, các phụ nhân cười đùa đưa thùng không cho Trần lão bản, còn giễu cợt nói:

"Nhà Uông Thiên Hộ gia mẹ kế và con riêng bất hòa, ba ngày hai bữa nháo, người biết chuyện ai dám thuê nhà này?"

"Đúng vậy, chọc phải tổ ong vò vẽ, phòng trống nhiều năm mới có người thuê, làm sao Uông nhị thiếu gia có thể bỏ qua được.”

“Bị Uông nha nội đánh một trận, hối hận rồi!”

Trần lão bản lắc bánh xe đặt trên giếng nước, nâng một thùng nước lên: "Ta phải kiếm tiền cưới vợ nuôi gia đình.”

Phụ nhân hắt một chậu nước rửa chén dính đầy dầu mỡ vào rãnh nước ven đường: “Ông đúng là cứng đầu, thân thể đã nát bấy mà miệng còn cứng. Về sau Uông nha nội sẽ lại đánh ông tiếp cho coi.”