Chương 3

Trần lão bản cho rằng tiểu quả phụ sợ bị hàng xóm quyền cao chức trọng ức hϊếp, vội nói: "Uông gia tuy là huân quý thế gia, nhưng gia phong tốt, tính tình hiền lành. Hàng xóm láng giềng hẻm Điềm Thủy cũng đều dân phong thuần phác, lớn thì mất trộm mất cắp, nhỏ thì cãi nhau cũng chưa từng xảy ra, có thể nói là đêm không đóng cửa, ra đường không nhặt của rơi.”

Trước cửa quả phụ thị phi nhiều.

Đối với một tiểu quả phụ trẻ tuổi xinh đẹp mà nói, an toàn là trên hết.

Tiểu quả phụ rốt cục có đáp lại: "Nói như thế, ngõ Điềm Thủy là một nơi thanh tịnh?”

Trần lão bản cảm thấy có hi vọng: "Chính là như thế, người bình thường ta cũng không dẫn người đến xem căn nhà này, chỉ có tính tình tốt như phu nhân mới xứng ở nơi này.”

“Thanh tịnh thì tốt, nhưng mà... " Tiểu quả phụ trầm ngâm một lát, nói: "Ta mở y quán mà sống, sợ là quá vắng vẻ.”

Trước ngõ Điềm Thủy ngoại trừ người gánh hàng, chẳng có lấy một ai qua lại.

Trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, không có khách, còn làm ăn cái gì.



Lần này rơi xuống hố rồi!

Đầu óc Trần lão bản ầm ầm một tiếng, dựa vào công lực nói hươu nói vượn của tổ truyền nói: "Cái này...... Hương rượu không sợ ngõ nhỏ sâu mà, phu nhân diệu thủ hồi xuân, một truyền mười, mười truyền trăm, tương lai nhất định có thể làm ăn thịnh vượng.”

Lúc này Trần lão bản đã không ôm bất kỳ hy vọng nào.

Nhưng tiểu quả phụ lại nói: "Được, căn nhà này, ta thuê trước một năm.”

Trần lão bản mừng như điên: "Trước khi đến xem phòng ta đã từng nói qua giá cả với phu nhân, tiền thuê một năm năm mươi lượng, cộng thêm mười lượng tiền thế chấp, đến kỳ nếu đồ dùng trong nhà không hư hao, mười lượng bạc sẽ trả lại cho phu nhân, như vậy tổng cộng là sáu mươi lượng bạc. Trước mắt phu nhân cứ thanh toán như thế ạ.”

Tiểu quả phụ là người sảng khoái, lúc này lấy ra một tờ ngân phiếu năm mươi lượng và mười lượng bạc.

“Xin nhận ạ.” Dựa theo luật lệ, Trần lão bản có thể rút ra một phần mười tiền thuê nhà, phí quản lý năm lượng bạc.