Editor: Nguyên MạcMười ngày trôi qua trong nháy mắt.
Dưới sự hướng dẫn của Hoài lão sư, Giang Vãn đã học hỏi được rất nhiều, thu hoạch được tương đối.
Vào ngày cô trở lại thành phố Ninh, Giang mẹ và Quan Quan đến đón cô.
"Tiểu Vạn, con đang tìm ai vậy?" Thấy con gái không ngừng nhìn xung quanh, Giang mẹ nghi ngờ hỏi.
Giang Vãn thu hồi ánh mắt, trong mắt hiện lên tia mất mát khó thấy, nhưng cô vẫn cười nói: "Không sao, chúng ta đi thôi."
Mà nơi cô không nhìn thấy, nữ sinh tóc đỏ đang yên lặng nhìn cô, ánh mắt tối tăm.
"Này, cậu muốn đứng ở đây làm hòn vọng thê?" Sầm Kim dựa vào tường cười trêu chọc.
Thành thật mà nói, cô có chút không hiểu được việc Bắc Hòe đang làm.
Rõ ràng đã đến rồi, nhưng lại một hai phải nói với cô gái nhỏ vì có việc bận nên không đi được.
Chỉ muốn thấy bộ dạng mất mát của cô gái nhỏ sao?
Bắc Hòe không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng phía trước.
Tóc của cô ấy đã dài ra rất nhiều, che hết mắt, thậm chí màu tóc cũng phai đi không ít.
Trong khoảng thời gian này, cô ấy ngủ không ngon, dài nhất là cả một đêm không ngủ nên dưới hai mắt có quầng thâm hiện rất rõ. Sắc mặt cũng tái nhợt, không còn chút máu, theo lời của Sầm Kim, giống như ma cà rồng chạy ra khỏi quan tài.
"Hòe tỷ của chúng ta, rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì thế?"
Bắc Hòe nhìn xuống đất, biểu cảm từ nãy đến giờ chưa từng biến hóa. Ngay khi Sầm Kim nghĩ cô ấy sẽ không trả lời, nữ sinh đột nhiên nói: "Cậu nói xem, tớ còn cơ hội không?"
"Có hay không, không phải do tớ quyết định, mà là chính cậu phải tranh thủ." Sầm Kim hơi nhíu mày, nhận ra có điều gì đó không thích hợp.
Cô hạ giọng: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Tự mình tranh thủ sao?" Bắc Hòe khẽ lẩm bẩm cười khổ: "Tớ sợ mình không có tư cách đó."
"Bắc Hòe, cậu..." Sầm Kim cau mày, có chút không chịu nổi khi nhìn bộ dạng sa sút của nữ sinh.
Bắc Hòe nhắm mắt lại, trong đầu cô ấy tái hiện lại những gì bác sĩ nói với mình ngày hôm đó.
—— "Sau nhiều ngày quan sát và kiểm tra các chỉ số khác nhau, mẹ của cháu, bà Vân Mạn Châu, mắc chứng rối loạn lưỡng cực, hơn nữa có khả năng di truyền gia đình rất lớn."
—— "... Nói cách khác, tôi rất có khả năng bị di truyền căn bệnh này, phải không?"
—— "Theo lý thuyết thì đúng là vậy."
Ngày hôm đó, Bắc Hòe không biết mình làm cách nào để ra khỏi bệnh viện, chỉ cảm thấy cả người hốt hoảng.
Trong ký ức của cô ấy không có ấn tượng gì về ông bà ngoại, khi còn nhỏ cô đã hỏi Vân Mạn Châu, cô ấy chỉ nhận được những lời quở trách vô cớ, nghiêm trọng hơn là bà ấy còn đập phá mọi thứ trong nhà.
Kể từ đó, Bắc Hòe không bao giờ hỏi nữa.
Thảo nào, chẳng trách, chẳng trách Vân Mạn Châu lại hỉ nộ vô thường như vậy, một giây trước bà ấy còn đỏ mắt mắng cô, giây sau đã khóc thảm thiết ăn năn sám hối với cô. Trước mặt Bắc Vinh, chắc bà ấy mới bình thường hơn một chút.
Nhưng cứ việc như thế, trước kia Bắc Vinh cũng mắng Vân Mạn Châu, nói bà ấy có bệnh.
Khi đó, Bắc Hòe còn nhỏ nhất mực bảo vệ mẹ, không thể nghe nổi Bắc Vinh mở lời xúc phạm.
Giờ nghĩ lại, những gì Bắc Vinh nói lại hoàn toàn chính xác.
Vân Mạn Châu không bị bệnh thì nó là gì?
Không chỉ Vân Mạn Châu mà cô ấy cũng bị bệnh.
Nói trắng ra, nó không phải là bệnh tâm thần sao?
Cô Bắc Hòe hóa ra là người bệnh tâm thần.
Làm sao một kẻ đên như cô ấy có thể xứng đôi với Giang Vãn?
Một cái là mặt trăng trên bầu trời, một cái là bụi bặm dưới đất.
Cô ấy lại vọng tưởng cầm được mặt trăng.
Thật không biết tự lượng sức mình.
Cô ấy nên cách thế giới của Giang Vãn càng xa càng tốt, để vầng trăng nhỏ của cô ấy được nguyên vẹn, vĩnh viễn luôn sạch sẽ.
Nhưng cô ấy đã đánh giá quá cao bản thân.
Luyến tiếc, thật sự luyến tiếc.
Không đành lòng trước tin tức Giang Vãn trở về, không đành lòng không trả lời các cuộc gọi của Giang Vãn, càng không đành lòng không gặp Giang Vãn.
Đó chính là vầng trăng nhỏ của cô ấy, vầng trăng được cô ấy xăm trên cánh tay, khắc sâu trong tim.
***
Vào đêm giao thừa, Giang ba đi công tác đã trở về, cả gia đình cuối cùng cũng được quây quần bên nhau.
"Tiểu Vãn, đoán xem cha mang quà gì về cho con?" Giang ba vừa cười vừa hỏi, dấu hộp quà sau lưng mình.
"Là đặc sản sao?" Giang Vãn chớp chớp mắt hỏi.
Giang ba lắc đầu, Giang mẹ ngồi một bên, mỉm cười nhìn hai người họ.
Đoán liên tiếp vài lần, nhưng vẫn không đoán đúng.
Thiếu nữ bẹp môi, đáng thương nhìn cha.
"Thôi, tự mình xem đi." Giang ba cuối cùng cũng "Phát đại từ bi" đưa chiếc hộp cho Giang Vãn.
"Đó là váy bale của SE!" Giang Vãn mở hộp ngay khi nhìn thấy thứ bên trong rồi kinh ngạc hét lên.
SE là thương hiệu bán đồ vũ đạo nổi tiếng thế giới, chuyên sản xuất váy múa, đặc biệt là váy múa ba lê.
Giang Vãn cẩn thận trải chiếc váy múa ra, trên mặt không che giấu được sự yêu thích.
Váy màu đỏ rượu được chế tác thủ công, cực kỳ mềm và mỏng. Phần thân trên làm bằng ren, còn được khâu thành đường viền hoa, ngoài ra còn được đính những viên kim cương lấp lánh.
Hơi thở ưu nhá đập vào mặt.
"Cảm ơn ba ba!" Giang Vãn mừng rỡ đến mức khóe mắt cong thành vầng trăng non.
Cô biết muốn chế tạo một chiếc váy múa của SE không dễ, không chỉ tốn kém mà còn phải xếp hàng đặt hẹn, chờ đến lượt phải đợi rất lâu.
Giang ba chắc phải sử dụng quan hệ mới lấy được.
Vì bữa cơm tất niên hôm nay, Giang mẹ đã chuẩn bị từ sớm, mua thật nhiều đồ ăn, bày ra một bàn lớn đồ ăn ngon.
Vừa ăn xong, Giang Vãn đã nóng lòng vào phòng ngủ, hứng thú bừng bừng khoác lên mình bộ váy mới.
Cô gái trong gương có mái tóc đen, đôi mắt đen, môi đỏ răng trắng, dưới ánh đèn, làn da cô trở nên trong suốt trắng mịn, mặc bộ váy lên nó quyến rũ như yêu tinh vậy.
Vòng eo thon thả, thon đến mức một vòng tay có thể ôm trọn.
Khi mặt không biểu cảm, cô trông như một tiểu thư quý tộc kiêu hãnh thời Trung u.
Khi cười rộ lên, mi mắt cong cong, đẹp đến mức không giống người thật, giống như tinh linh dưới ánh trăng, nhẹ nhàng bay múa, uyển chuyển hoàn mỹ.
Tinh linh khẽ mỉm cười, như trăm bông đua nhau khoe sắc.
Giang Vãn rất thích chiếc váy này, nó đáp ứng mọi ảo tưởng của cô.
Cô chụp vài bức ảnh trước gương, còn khó có lúc chỉnh sửa một chút, nhìn vừa lòng, cô mới đăng lên wechat.
Vãn Vãn: Siêu cấp thích chiếc váy múa này! Trông thật tuyệt! Cảm ơn ba ba, con yêu ba (bồi bút) # 图 ## 图 # 图 #
Đăng lên không được bao lâu, đã có rất nhiều người thích và bình luận.
Quan Quan bắt được bình luận đầu tiên như thường lệ.
—— Vãn Vãn nhà ta đẹp quá, aswl!
Ngoài ra còn có một số bình luận hài hước, khiến Giang Vãn vô cùng thích thú.
Đột nhiên, một thông báo mới hiện lên trên đầu điện thoại.
Khi nhấp vào thì thấy Bắc Hòe thích bài viết của mình.
Đầu ngón tay ngừng lại, Giang Vãn thường đổi mới giao diện vài lần, nhưng không có bất kỳ bình luận nào của Bắc Hòe.
Cô ngồi trên ghế, một tay chống má, ý thức bắt đầu đi vào cõi tiên.
Bắc Hòe bây giờ ở đâu? Là ở nhà sao?
Cô không thể tưởng tượng nổi hình ảnh Bắc Hòe và cha mẹ cô ấy hạnh phúc bên nhau, rốt cuộc sự việc xảy ra ở đồn cảnh sát đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô.
Vẫn là nói, Bắc Hòe đang ở bên ngoài cùng bạn bè? Hay... một mình?
Nghĩ đến đây, trái tim Giang Vãn như thắt lại, cô cảm thấy khó chịu không nói lên lời.
Cô mím môi gọi cho Bắc Hòe.
Không mất nhiều thời gian, cuộc gọi rất nhanh được kết nối.
"Làm sao vậy." Là giọng luôn trầm thấp của nữ sinh.
"Không có gì đâu, tôi chỉ muốn nói chúc mừng năm mới với cậu."
"Ừm, đêm giao thừa vui vẻ."
Hai bên im lặng một lúc, chỉ có tiếng hít thở và tiếng sột soạt.
"Ừm... bây giờ cậu đang ở đâu?" Một lúc sau, Giang Vãn có chút ngập ngừng hỏi.
Người bên kia cười khẽ, trêu chọc hiếm thấy: "Đoán xem?"
"Chắc không thể là đang ở dưới lầu nhà tôi chứ." Giang Vãn cũng cười theo.
Đầu bên kia nhất thời không có tiếng động.
Giang Vãn thu lại ý cười: "Thật sự?"
"Đoán còn rất chuẩn." Bên kia cười bất đắc dĩ.
Ngay cả cách màn hình điện thoại, Giang Vãn cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Bắc Hòe lúc này.
Cho nên... Bắc Hòe thật sự tới?!
Giang Vãn hít sâu một hơi: "Chờ tôi, tôi xuống ngay."
Còn chưa kịp cúp điện thoại, cô đã định rời khỏi phòng ngủ, khi nắm tay nắm cửa, cô mới phát hiện mình còn mặc váy múa. Lại vội vàng quay lại thay đồ.
Giang ba và Giang mẹ đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách xem Gala. Nhìn thấy Giang Vãn vội vàng đi ra, đều lộ vẻ nghi hoặc nhìn nhau.
"Ba mẹ, con đi gặp một người bạn rồi sẽ trở về sau." Giang Vãn giải thích một câu, rồi đi ra khỏi cửa ngay.
"Đứa nhỏ này, như thế nào lại hấp tấp thế?" Mẹ Giang tức giận nói.
"Con nhỏ, đều như vậy." Giang ba vỗ vỗ tay Giang mẹ cười nói.
Thành phố Ninh năm nay cực kỳ lạnh, đã có vài trận tuyết.
Giang Vãn vừa đi ra khỏi hiên, liền nhìn thấy bên ngoài trải một mảnh trắng xóa, tuyết rơi đầy trời.
Trước mặt có một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô nổi da gà.
Cô nhìn lên thì thấy từ xa có một bóng người đứng bên cạnh bồn hoa, đang vẫy tay với cô.
"Tiểu Bắc!" Cô cũng vẫy tay, vội vàng chạy tới.
Khi đến gần hơn, cô nhận ra nữ sinh trước mặt mình đã thay đổi rất nhiều.
Mái tóc đỏ rực ban đầu đã biến mất, cả người cũng gầy đi rất nhiều, có thể thấy ngay cả khi mặc chiếc áo long vũ to đùng. Làm đường nét trên khuôn mặt càng thêm sắc nét hơn, dường như giữa mày có chút nghiêm túc.
Sự nhiệt tình nông nổi trước đây giống như đã phai nhạt, trở nên nội liễm hơn.
Bộ dạng này của Bắc Hòe khiến Giang Vãn có chút không quen, nhưng cũng không ghét.
"Tiểu Bắc, sao lại nghĩ tới việc nhuộm lại tóc?" Giang Vãn nghiêng đầu hỏi.
Một cơn gió lạnh nữa thổi qua, cô vội vàng đi ra, quên mang theo khăn quàng cổ, bất giác rùng mình, rụt cổ lại.
Bắc Hòe chú ý tới, ánh mắt lóe lên, nhưng lại nhanh chóng cởi bỏ chiếc khăn, tỉ mỉ quấn quanh cổ cô gái.
Lúc quấn tay không khỏi phải nâng lên, Giang Vãn liếc mắt cái đã nhìn thấy vòng tay trên cổ tay Bắc Hòe.
Là cái cô tặng.
Từ tận đáy lòng cô có chút vui vẻ nho nhỏ.
Hơi ấm còn trên khăn quàng cô dán trên da thịt lạnh băng, vô cùng thoài mải, làm cho Giang Vãn nhịn không được phát ra một tiếng thỏa mãn trong lòng.
Nhưng sau đó cô nhận ra Bắc Hòe sẽ không có quấn nữa, nên cảm thấy hơi ngượng ngùng: "Cậu không lạnh sao? Thực ra, tôi có thể quay lại lấy chiếc khác, cậu vẫn nên tự dùng đi."
"Không sao đâu, Tôi không lạnh." Bắc Hòe rũ mắt xuống, cười nhẹ.
"Thật sao?" Giang Vãn có chút không tin.
Bắc Hòe thay đổi chủ đề: "Cậu có muốn ra ngoài đi dạo không? Bên ngoài khá náo nhiệt."
Giang Vãn vui vẻ đồng ý.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi tiểu khu, tuy không nói chuyện, nhưng bầu không khí cũng không xấu hổ, ngược lại cảm thấy rất thoải mái không thể giải thích được.
"Đúng rồi, cậu vẫn chưa trả lời câu tôi vừa hỏi." Đi được nửa đường, Giang Vãn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu chất vấn.
"Cái gì?"
"Chính là, tại sao cậu lại nhuộm tóc đen?"
"Cậu không thích?" Bắc Hòe sờ sờ mái tóc đen của mình, trầm ngâm hỏi.
Giang Vãn sờ cằm gật gật đầu, nghiêm túc nhìn cô ấy rồi mới nói: "Không hẳn, chỉ là có chút ngoài ý muốn thôi. Dù sao thì, tôi đã quen nhìn mái tóc đỏ của cậu, nó đột nhiên đổi màu. Tôi có chút tò mò."
Bắc Hòe có mái tóc đỏ đặc biệt bắt mắt trong đám người, tựa như cái gai, tính tình kiêu ngạo ngỗ ngược, không dễ trọc. Mặc dù tóc đen Bắc Hòe thiếu đi chút kiêu ngạo, nhưng lại nhiều hơn phần xa cách, lãnh đạm giữa hai hàng lông mày, cũng khiến người ta không dám tới gần.
"Nhưng, theo ý tôi, Tiểu Bắc, dù thế nào để kiểu gì đi nữa thì trông cậu vẫn rất đẹp." Giang Vãn cuối cùng cũng ra kết luận, gật đầu khẳng định.
"Nhưng vẫn ít muốn nhuộm tóc, rốt cuộc nó làm tóc bị tổn thương."
Bắc Hòe nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô gái, cúi đầu cười khẽ: "Sau này tôi sẽ không như vậy nữa, đây là lần cuối cùng."
Cô ấy đã cho mình một cơ hội, vậy thì, không nên làm bộ dạng lưu manh đó nữa.
Cô ấy muốn trở thành một học sinh tốt một lần nữa, chỉ vì muốn có tư cách đứng bên cạnh Giang Vãn.
Dù đã hơn mười giờ nhưng đường phố vẫn rất sôi động, hai bên vỉa hè và hàng bên đường được treo những chiếc đèn l*иg nhỏ, nhìn từ xa sáng như dải ngân hà, lại thêm bông tuyết càng tăng thêm sắc thái khác.
Một số người qua đường chơi trò ném tuyết trên đường phố, trên mặt của họ tràn ngập tiếng cười, làm người nhìn không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Giang Vãn nhìn, tâm tư bất giác bắt đầu hoạt động, cô lặng lẽ lặn một quả cầu tuyết, trong lúc Bắc Hòe không chú ý, ném đi với tốc độ cực nhanh.
Ở giữa mặt!
Cả người Bắc Hòe sững sờ, cho đến khi quả cầu tuyết rơi xuống đất cô ấy mới kịp phản ứng.
Nhìn thấy cô gái đối diện cười đến mức không thể thẳng thắt lưng, trán Bắc Hòe nổi lên gân xanh, nguy hiểm nheo mắt lại, khóe miệng cong lên: "Giang Vãn?"
"Đừng, dừng lại, tôi sai rồi! "
Cả hai đánh nhau đến tận một quảng trường gần đó.
Có rất nhiều người trên quảng trường, hầu hết là các cặp tình lữ hoặc gia đình ra ngoài để đốt pháo hoa.
Giang Vãn mua rất nhiều cây pháo, cô không thích cái loại bắn lên cao, chủ yếu là vì cô sợ.
"Tiểu Bắc, nhìn này!"
Bắc Hòe nhìn sang, lại thấy cô gái mặc một bộ quần áo bông màu nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lên dưới những tia pháo hoa, đôi mắt sáng ngời, như có ánh sao, nhìn vào chỉ thấy tim đập nhanh thình thịch, có cảm giác muốn ỷ vào.
Cô cầm một que pháo hoa trên tay, ở không trung liên tục vẽ những hình thù tình yêu. Còn không ngừng gọi cô ấy nhìn.
Thật ấu trĩ, cũng thật dễ thương.
Ánh mắt Bắc Hòe dần dần trở nên dịu dàng: "Thật xinh đẹp." Cậu càng đẹp hơn.
Hai người chơi như đứa trẻ, cả hai cầm que pháo hoa chơi hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn không biết mệt.
Chọc đến những đứa trẻ xung quanh nhìn các cô bằng ánh mắt khác thường.
Đến gần 0h.
Màn hình điện tử lớn trên quảng trường bắt đầu phát 60 giây đếm ngược.
Mọi người hòa vào bầu không khí. cùng nhau đếm sổ.
Giang Vãn cũng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn màn hình điện tử lớn, nghiêm túc đếm ngược.
"Mười, chín, tám..."
Bắc Hòe nghiêng đầu nhìn cô gái, trong mắt trào dâng cảm xúc.
"Sáu, năm, bốn..."
"Vãn Vãn, tôi..." Cô ấy đến gần bên tai cô gái nói.
"Ba, hai, một!"
"Tôi thích em." Một tiếng nổ lớn vang lên, pháo hoa lộng lẫy nổ tung trên bầu trời, đầy rực rỡ lung linh. Mọi người reo hò chúc phúc cho nhau.
Hai chữ "Tôi thích em" giống như một hòn đá nhỏ, lặng lẽ chìm xuống đáy hồ, không ai để ý tới.
"Tiểu Bắc, cậu vừa nói cái gì, tôi không nghe rõ!" Giang Vãn cũng rất vui vẻ, sắc mặt bị ánh sáng chiếu đỏ bừng. Cô nhìn Bắc Hòe, lớn tiếng hỏi.
Ánh mắt Bắc Hòe nặng nề, cô ấy bình tĩnh nhìn cô gái vài giây, nhưng chỉ cười nhìn trời: "Không có chuyện gì, Chúc mừng năm mới!"
"Chúc mừng năm mới!" Giang Vãn cũng cười theo, hét lớn.
"Chúc mừng năm mới." Bắc Hòe rũ mi, nhẹ nhàng nói.
Giữa tiếng người ồn ào, cô ấy giấu kín mối tình đầy mãnh liệt của mình.
Duy chỉ cầu chúc cho em hạnh phúc thành công, luôn luôn bình an.
Tác giả có điều muốn nói: Bối cảnh của truyện không đề cập đến cấm pháo hoa ha.
Và Vãn Vãn sẽ sớm phục hồi phục trí nhớ!
Chuc moi nguoi ngu ngon!
***
Editor: Hết chương 40 nhé!!! Vậy là sắp đếm ngược 10 chương r nhỉ. May mà dạo này mình đang cách ly, mới cả trường mình nhiều F quá nên được học onl. Hy vọng sẽ hoàn đúng ngày hiihi.