Chương 37: Ngày thứ mười bảy rung động:

Editor: Nguyên Mạc

Trong kỳ nghỉ đông này, Giang Vãn không hề nhàn rỗi.

Giáo viên dạy múa bale cho cô gọi đến nói có giải múa ba lê đơn nổi tiếng ở Trung Quốc, cô ấy được mời đến trại huấn luyện ba lê với tư cách là người hướng dẫn được tổ chức ở thành phố W.

Có những danh sư tọa trấn, những người yêu thích múa ba lê từ khắp nơi trên đất nước đồ về, ai cũng muốn có một vé đến trại huấn luyện.

Giang Vãn rất may mắn, mặc dù giáo viên của cô không nổi danh nhưng cô ấy có mối quan hệ rộng, còn có giao tình với người phụ trách trại huấn luyện. Hơn nữa bản thân Giang Vãn cũng không tệ, thậm chí có thể coi là đứng trong hàng ngũ nhân tài kiệt suất, nên vẫn thuận lời dành được một suất.

Mặc dù thời gian huấn luyện rất ngắn, chỉ có mười ngày, nhưng dù sao cũng là vũ công mà Giang Vãn ngưỡng mộ, cô rất mong chờ thời điểm được Hoài lão sư chỉ dẫn.

Thành phố W cách khá xa thành phố Ninh, Giang Vãn cần phải đi máy bay.

Đây là lần đầu tiên cô đi xa nhà một mình. Mẹ Giang rất lo lắng, nhưng sức khỏe bà không tốt, say máy bay, cũng không chịu xóc nảy đi đường dài được nên bà chỉ biết dặn đi dặn lại.

Giang Vãn không chê phiền im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp ứng.

"Vãn Vãn, lúc về nhớ mang theo đặc sản ở đó nhé." Quan Quan trông mong nhìn cô: "Nghe nói bánh tấn ở thành phố W rất ngon, tớ xem video xong đã thấy thèm ăn rồi."

"Được rồi, tớ đảm bảo sẽ mang về cho cậu một túi lớn." Giang Vãn cười chọc trán cô gái.

"Hì hì, Vãn Vãn tốt nhất." Quan Quan che trán cười ngu ngốc.

"Tiểu Vãn, trên đường con phải chú ý an toàn, đừng tin người lạ nói." Mẹ Giang nắm tay Giang Vãn, trong mắt bà là sự quan tâm thuần túy của một người mẹ dành cho con mình.

"Mẹ đừng lo, con không phải trẻ con. Con sẽ gọi cho mẹ sau khi xuống máy bay. Hơn nữa cô giáo cũng đến thành phố W, có cô ấy ở đấy, mẹ còn không yên tâm à."

Giang mẹ nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy đúng.

"Thời gian không còn sớm, con đi vào nhanh đi."

Giang Vãn gật đầu, kiểm tra hành lý, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới tạm biệt Giang mẹ và Quan Quan, xoay người đi đến cửa kiểm tra an ninh.

Lúc chờ kiểm tra an ninh, cô đứng tại chỗ nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.

"Làm sao vậy, quên mang thứ gì à?" Quan Quan đứng bên ngoài dải phân cách duỗi dài cổ hỏi.

Giang Vãn cười lắc đầu, tỏ ý không sao cả. Nhưng cô vẫn vô thức nhìn xung quanh, một lúc sau, không có kết quả.

Cô thở dài, định thu hồi tầm mắt, thì cô bắt gặp một bóng dáng quen thuộc nơi khóe mắt.

Người nọ đang đứng ở một góc rất kín đáo, với chiếc mũ lưỡi chai màu đen, trên mặt đeo khẩu trang, nhìn không rõ bộ dáng, chỉ lộ đôi mắt đen nhánh.

Dường như không nghĩ Giang Vãn nhìn thấy mình, người nọ vội vàng quay mặt đi, kéo mũ thấp xuống.

Rất có loại cảm giác lạy ông tôi ở bụi này.

Giang Vãn cong môi, ý cười lan tràn trong mắt.

Tâm trạng trong chốc lát trở nên rất tốt, giống như được ăn kẹo chanh vậy.

Bắc Hòe day day huyệt thái dương, ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô gái đang bước đi, dù có ngốc đến đâu cũng biết mình bị bại lộ.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, người nào đó đã gọi đến.

Cô ấy hít sâu một hơi giả vờ bình tĩnh: "Xin chào."

"Tiểu Bắc, tôi đã nhìn thấy cậu." Đó là giọng nói đầy phấn khích của cô gái, có thể nghe rõ cô đang rất vui vẻ.

Bắc Hòe nghiêm mặt nói: "Cậu nhìn nhầm rồi."

Bên kia cười khẽ một tiếng.

Rõ ràng là cách màn hình điện thoại, nhưng Bắc Hòe lại cảm thấy như có người đang thổi gió bên tai cô ấy, nửa bên cổ dần tê dại.

"Tôi đi đây."

Bắc Hòe mím môi: "Ừ."

Ngừng một chút, cô ấy ngẩng đầu nhìn về hướng cô gái đang rời đi, nói: "Lên đường bình an."

Sau khi cúp điện thoại, Giang Vãn mở xem lịch sử trò chuyện của mình với Bắc Hòe, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Kể từ ngày tạm biệt ở bệnh viện, cô và Bắc Hòe ít liên hệ hơn. Cô có thể cảm nhận được Bắc Hòe đang cố ý tránh mặt mình, mặc dù không biết tại sao nhưng Giang Vãn nghĩ Bắc Hòe làm như vậy chắc có lý do riêng của mình.

Cô có thể cho Tiểu Bắc thời gian để thích nghi và tự điều chỉnh bản thân.

Tuy nhiên, thời gian không được quá lâu.

Hai ngày trước, cô nói với Tiểu Bắc về việc sẽ đến thành phố W.

Tiểu Bắc tiểu gia hỏa này, trên WeChat bảo mình không đi được, nói có việc phải làm, bận đến độ không có thời gian đưa tiễn sân bay.

Kỳ thật Giang Vãn cũng không để ý lắm, dù sao cô không phải định ở thành phố W luôn, chỉ đến đó khoảng mười ngày.

Chỉ là đến lúc rời đi không thấy Bắc Hòe, trong lòng cô có chút mất mát.

Vì vậy, khoảnh khắc nhìn thấy Bắc Hòe, cô thực sự rất vui vẻ.

Tuy nhiên, vì Tiểu Bắc đã nói đó không phải là cô ấy, nên cô sẽ bảo vệ lòng tự trọng của Tiểu Bắc, không vạch trần cô ấy.

...

Xung quanh tối om, không nhìn thấy một tia ánh sáng nào.

Hỗn hợp mùi máu và rỉ sắt xộc vào mũi, cùng với những mùi khó tả khác, tràn ngập đầu mũi, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Giang Vãn cảm giác như bị thứ gì đó đè lại, nặng đến mức l*иg ngực như muốn thở không ra hơi.

Trên người chỗ nào cũng đau, đau đến chết lặng.

Đây là đâu? Lại là... một giấc mơ?

Đầu choáng váng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm trong người đang biến mất từng chút một.

Vừa lạnh vừa đau.

"Tiểu Bắc..." Cô nghe thấy tiếng của chính mình đang gọi.

"Tôi ở đây."

Giọng nói cô ấy tuy yếu ớt nhưng lại kiên định.

Đó là giọng của Bắc Hòe.

"Tiểu Bắc, có phải chúng ta sẽ chết không?" "Cô" thấp giọng hỏi, bởi vì đã lâu không ăn không uống, cơ thể vốn đã rất yếu, lài càng suy sụp.

"Sẽ không, tin tôi, được không?" Bắc Hòe nói nhỏ, giọng điệu nhẹ nhàng mà Giang Vãn hiếm thấy.

Mùi máu tanh xộc lên chóp mũi càng mãnh liệt.

"Xin lỗi, Tiểu Bắc, tất cả đều do tôi. Nếu không vì tôi, chị sẽ không ở đây, cũng không gặp động đất..."

"Ngoan, đừng nói lời ngốc nghếch."

Sau đó cô nghe được một loạt âm thanh sột soạt vang lên, liền cảm thấy có một bàn tay từ từ nắm lấy bàn tay mình.

Cũng lạnh băng như vậy.

"Thật đáng tiếc, cuối cùng tôi không thể đuổi kịp chị." "Cô" muốn mỉm cười, giống như tự giễu vậy, nhưng gương mặt đã sớm cứng đờ, khóe mắt cô cũng không cử động được.

Bàn tay đang nắm lấy ngón tay của cô đột nhiên siết chặt, "Chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây, chúng ta ở bên nhau đi."

"Thật sao? Chị... không được nói dối tôi." Giọng cô càng ngày càng thấp.

"Tôi sẽ không bao giờ nói dối em."

"Thật tốt... Tiểu Bắc, tôi có hơi buồn ngủ, muốn ngủ..." Mi mắt cô nặng trĩu đến mức mất đi sức lực, thậm chí nói một từ cũng rất khó nhọc.

Thật sự... Thật sự rất mệt, muốn ngủ một giấc thật ngon.

"Vãn Vãn, Vãn Vãn đừng ngủ, nói chuyện với tôi được không?" Giọng Bắc Hòe đột nhiên trở nên gấp gáp.

"Nhưng mà... Tôi buồn ngủ quá..."

Hình như có một giọng nói vang lên bên tai cô, bảo cô ngủ đi, chỉ cần cô ngủ say, cô sẽ không cảm thấy lạnh, trên người cũng sẽ không thấy đau nữa.

"Đừng ngủ, Vãn Vãn, Vãn Vãn!"

Tiếng gọi dồn dập của Bắc Hòe vang lên bên tai, ý thức của Giang Vãn lúc mờ mịt, lúc lại rõ ràng.

Cô dường như đang nằm bên rìa vách đá, cố gắng để không bị ngã. Một bên là trần gian, một bên là địa ngục hay thiên đường.

Không biết qua bao lâu, một tiếng? hai tiếng? Hay một ngày?

Khi thứ trên người được lấy ra, toàn bộ thế giới lập tức khôi phục lại ánh sáng.

Trời sáng đến mức cô nhắm mắt theo phản xạ.

"Mau đến đây, ở đây có người bị thương nặng!"

Không đợi trước mắt có thể hoàn toàn thích ứng với ánh sáng, cô đã gấp không thể chờ được mở mắt ra, hoảng sợ nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.

Người phụ nữ nằm trên đống phế tích, lưng bị hai thanh thép xuyên thủng, máu chảy đầm đìa.

Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền, giống như... như đã chết.

"Tiểu Bắc..." Cô lẩm bẩm, muốn bò đến chỗ Bắc Hòe, nhưng lại không có sức lực, chỉ có thể để đội tìm kiếm cứu hộ khiêng lên cáng.

Tiểu Bắc... nhất định là đang rất đau.

Thép dày như vậy.

Tiểu Bắc của cô, rõ ràng đã rất đau rồi, còn phải kiên nhẫn an ủi cô.

Tiểu Bắc, Tiểu Bắc, Tiểu Bắc.

"Giang Vãn, Giang Vãn?" Một giọng nữ xa lạ đột nhiên vang lên bên tai cô.

Giang Vãn bị giật mình tỉnh dậy sau giấc mơ.

"Cậu gặp ác mộng à? Tôi thấy cậu đang khóc." Nhìn thấy Giang Vãn tỉnh lại, cô gái ngược lại có chút xấu hổ.

Cô ấy muốn đứng dậy đi vệ sinh, không ngờ lại nghe thấy Giang Vãn nhắc cái gì đó. Lúc ấy còn bị dọa nhảy dựng, lại gần mới phát hiện cô gái đang khóc, nước mắt đầy mặt, gối đầu ướt một mảng lớn.

Giang Vãn ý thức vẫn còn mê man, vừa nghe vậy sờ sờ mặt mình. Nhìn những giọt nước mắt trên tay, cô chỉ cảm thấy hoảng hốt.

Đây là ngày đầu tiên cô ở thành phố W. Trại huấn luyện đã sắp xếp chỗ ở cho các thành viên, đó là một phòng dành cho 4 người, các bạn cùng phòng đều rất thân thiện.

Cô nghĩ mình sẽ vui vẻ trải qua mười ngày này, nhưng cô không ngờ đến mình lại có một giấc mơ như vậy trong đêm đầu tiên ở đây.

Nó thực tế đến mức cô cảm thấy như đang ở đó.

Nhưng cụ thể mơ cái gì, tất cả đều biến mất ngay lúc tỉnh dậy.

Cũng giống như lần đó.

"Cậu không sao chứ?" Bạn cùng phòng trầm giọng hỏi, thấy sắc mặt Giang Vãn không tốt lắm.

Bây giờ mới bốn giờ sáng, những người bạn cùng phòng khác đã ngủ.

Giang Vãn miễn cưỡng nở nụ cười: "Không sao, thật xin lỗi đã làm phiền cậu."

Bạn cùng phòng xua xua tay xác nhận Giang Vãn thật sự không sao, liền trở về giường.

Nhưng Giang Vãn lại không ngủ được, cô chỉ thấy hoảng sợ nói không nên lời, trong lòng càng thêm đau đớn.

Thật khó chịu, muốn khóc để bớt khó chịu.

Lần đầu tiên, cô rất muốn biết mình đã mơ thấy điều gì.

Nhưng càng nhớ lại, đầu càng đau.

Cô hít một hơi thật sâu, rời khỏi giường, tiện tay mặc áo khoác ngoài, cầm lấy điện thoại di động, bước ra ban công bấm số.

Trong phòng ngủ bật máy sưởi, vừa ra khỏi phòng ngủ, gió lạnh ập tới, chui thẳng vào cổ áo Giang Vãn.

Khi cơn gió lạnh thổi qua, tâm trí cô lập tức tỉnh táo rất nhiều.

Cô nhận ra rằng mình đang làm điều ngu ngốc, định dập máy thì đầu dây bên kia bắt máy.

"Làm sao vậy?"

Giọng nói quen thuộc gợi lại ký ức trong mơ của cô.

Nỗi sợ hãi hoang mang không thể kìm nén được.

Đôi mắt cô đỏ hoe, giọng nói không khỏi nghẹn lại: "Gặp ác mộng."

Cô gái nhỏ hiếm khi dùng giọng nói ủy khuất nũng nịu này nói chuyện, Bắc Hòe đột nhiên lên tinh thần, khẽ cau mày, theo bản năng giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: "Ác mộng gì?"

"Mơ thấy cậu... Gặp phải chuyện gì đó rất xấu." Giang Vãn nắm chặt điện thoại, khóe mắt càng đỏ hơn.

Mặc dù không nhớ rõ là chuyện gì, nhưng cô biết đó là một chuyện rất, rất đáng sợ, đáng sợ đến mức tim cô đau đến chết đi sống lại, nghĩ đến đây cô không kìm được nước mắt.

"Ừm..." Bắc Hòe thật sự không dự đoán được câu trả lời này.

Cảm nhận được cảm xúc đối phương không ổn, cô ấy dịu dàng dỗ dành: "Không sao đâu, chỉ là mơ thôi, cậu xem tôi không phải còn rất tốt sao? Hơn nữa, trong mơ thì thường ngược lại."

"Ừm."

Nghe thấy giọng cô gái nhỏ hơi run, Bắc Hòe nhíu mày hỏi: "Cậu đang ở đâu vậy?"

"Ban công phòng ngủ." Cô gái nói nhỏ, như thể vừa khóc, giọng nói khàn khàn, cùng với tiếng lá cây xào xạc trong gió.

Ngày mùa đông. trời rạng sáng, cô gái này thực không sợ lạnh a.

Bắc Hòe thiếu chút nữa tức giận bật cười, nhưng cô ấy hạ giọng: "Bây giờ, lập tức trở về phòng ngủ, lên giường, đắp chăn bông đàng hoàng, nhắm mắt lại, đừng suy nghĩ lung tung, ngủ."

"Hiểu không?"

Bị Bắc Hòe chỉ huy, khi Giang Vãn nằm trên giường, trở lại môi trường ấm áp, cô mới hoàn hồn.

Má ơi, cô đang làm cái quái gì thế này!

Bốn giờ sáng, gọi cho Bắc Hòe?!

"Cậu trở về giường chưa?" Bắc Hòe hỏi.

May mắn, Giang Vãn đeo tai nghe, sợ làm phiền bạn cùng phòng, cô chui vào chăn, đỏ mặt, chỉ khẽ ừ một tiếng.

"Ngủ đi, ngủ ngon."

"Ừm."

Chúc ngủ ngon.

Cô thầm nói trong lòng.

Nhưng... hình như có gì đó không thích hợp?

***

Editor: Chuỗi ngày dải cơm chó sắp đến rồi 😷😷