*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Nguyên MạcGiang Vãn cảm thấy quan hệ giữa cô và Bắc Hòe càng ngày càng thân thiết.
Đây là chuyện tốt, nó có nghĩa là cánh cửa trái tim của nữ sinh đã đóng chặt lại đang dần mở ra.
Cô rất vui vẻ.
Có đôi khi, cô sẽ để ý đến từng chi tiết nhỏ.
Ví dụ, Bắc Hòe thỉnh thoảng nhìn cô.
Ánh mắt phức tạp khiến cô không thể hiểu được.
Luôn có cảm giác như đang cố kìm nén điều gì đó.
Ngày tháng trôi qua, chương trình học vẫn nhàm chán.
Mà học sinh lớp 6 đã quen với việc Bắc Hòe không trốn tiết, không còn kinh sợ như lúc đầu, thậm chí bất giác còn đối xử với cô ấy giống như những học sinh bình thường.
Mặc dù Bắc Hòe trông vẫn lạnh lùng lười nhác, để mọi người không dám dễ dàng tiếp cận. Nhưng rốt cuộc cô ấy cũng không bạo lực, gây chuyện thi phi như trong lời người khác nói.
Chẳng qua vẫn giống học sinh dốt, ở trên lớp cả ngày, không học bài, chỉ bò ra bàn nằm ngủ.
Tất nhiên, dưới sự chỉ bảo của Giang Vãn, Bắc Hòe vẫn có chút thay đổi. Ít nhất cô ấy sẽ lấy sách giáo khoa của mình ra để chiếu lệ, khi đi thi sẽ không nộp giấy trắng, còn sẽ cố gắng làm thử vài câu.
Nhìn bài thi toán học đều chỉ có chữ "Lời giải", Giang Vãn cứng họng cạn lời.
"Đây là giải vài câu hỏi mà cậu đã nói?"
"Không phải cậu đã dạy vậy sao?" Bắc Hòe trông còn vô tội hơn cả Giang Vãn.
"Tôi?"
"Đúng vậy." Nữ sinh khoanh tay trước ngực, dựa vào tường bất đắc dĩ nhún vai.
"Không phải cậu nói cho dù không làm được cũng phải có thái độ sao."
Cô ấy vừa nói vừa hất cằm hướng trên bài thi.
"Ừm, thái độ tôi
đã cho."
Giang Vãn: "..."
Giang Vãn tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
Đúng là cô đã nói như vậy, nhưng vấn đề là ở chỗ áp dụng vào môn quốc ngữ, ai yêu cầu Bắc Hòe dùng nó để làm toán!
Cô gái nhỏ tức giận quay đầu lại, không muốn để ý đến người đằng sau.
Nên không biết người phía sau đang nhìn theo bóng lưng cô, rũ mi nở nụ cười.
Lặng lẽ không tiếng động đến tháng mười hai.
Tiết trời chợt lạnh xuống, cây cối hai bên đường lá rơi rụng lả tả, trơ trọi như cái chổi.
Mùa đông năm nay, thành phố Ninh đặc biệt lạnh.
Giang Vãn đã sớm bỏ đồng phục, nhìn thấy Bắc Hòe bên ngoài vẫn chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng, lông mày nhăn lại.
"Cậu đây là muốn phong độ chứ không cần giữ ấm phải không?"
Cô nắm lấy tay nữ sinh.
Quả nhiên, lạnh như cục đá.
"Cậy đang giày xéo cơ thể mình cho ai xem? Nếu bị cảm thì cậu là người chịu tội chứ ai!"
Ngón tay Bắc Hòe giật giật, ngẩng đầu nhìn nữ sinh.
Cô gái nhỏ được bọc trong chiếc áo khoác bông màu kẹo lớn với tay áo dài có thể che lại bàn tay, nhìn cả người càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn.
Có lẽ sợ cổ sẽ lạnh nên mái tóc đen không buộc lại mà xõa ngang vai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt đen trong suốt phản chiếu khuôn mặt cô ấy, như đang biết nói.
Khiến Bắc Hòe thiếu chút nữa sa ngã trong đôi mắt ấy.
Cô ấy hoảng loạn nghiêng đầu nhìn chỗ khác, nhưng bàn tay lại bị cô gái nắm chặt nên có chút luyến tiếc rút ra, không biết là vì sự ấm áp hay là vì nguyên nhân nào khác.
"Khi về tôi sẽ thay quần áo." Cô ấy rũ mi xuống, trầm giọng đáp.
"Đừng quên." Giang Vãn bán tính bán nghi nhấn mạnh.
Vừa nói, cô vừa buông lỏng tay ra, nhưng cô không chú ý đến tia mất mát chợt lóe trên mặt nữ sinh.
Ngày 18 tháng 12 là sinh nhật của Quan Quan.
Sinh nhật tuổi mười tám.
Tình cờ vào thứ bảy, Quan Quan mời vài người ra ngoài chơi.
Giang Vãn đến muộn, nên mới phát hiện Quan Quan chỉ mời Sầm Kim... và Bắc Hòe.
Bắc Hòe?
Vẻ mặt Quan Quan bối rối: "Bắc Hòe, tôi nhớ... Tôi không nói cho cậu biết, sao cậu lại ở đây?"
Nữ sinh tóc đỏ chân đi đôi giày Martin, trên người mặc áo khoác da cừu màu đen. Phong cách tổng thể màu đen, biểu cảm cũng lạnh lùng trông càng thêm cao gầy, khí chất ngời ngời.
Nghe thấy Quan Quan nói, cô ấy chỉ cụp mi xuống, không nói gì.
Ngược lại Sầm Kim lại cười trêu chọc: "Còn không phải nghe nói Giang Vãn ở đây, nên nhất định đòi đi theo."
"Cậu nói nhiều quá." Bắc Hòe nhíu mày.
Giang Vãn mím môi cười.
"Hôm nay tiểu học muội rất xinh đẹp." Ánh mắt Sầm Kim chuyển sang Quan Quan, nở nụ cười sâu xa.
Cô có một đôi mắt tam bạch nhãn[1], khóe mắt hơi rủ xuống, khi không cười thì cũng lạnh lùng xa cánh như Bắc Hòe vậy.
[1] Tam bạch nhãn: Nhưng điều khác biệt là khi cô cười, sóng mắt lưu chuyển long lanh, nhìn ai cũng như đang liếc mắt đưa tình. Mấy em gái nhỏ nhìn thấy không nhịn được mà đỏ bừng mặt, nai con chạy loạn.
Trong số đó tự nhiên cũng bao gồm cả Quan Quan, nữ sinh đỏ mặt cố gắng che giấu sự ngượng ngùng, ngang ngược kiêu ngạo hất cằm lên: "Chẳng lẽ trước đây em không đẹp sao?"
Hôm nay, cô ấy đã thay bộ quần áo đẹp nhất, trang điểm rất đẹp.
Không chỉ vì đón tuổi mới mà còn vì muốn gặp người trong lòng.
"Xinh đẹp, đều xinh đẹp, nhưng hôm nay là đẹp nhất." Sầm Kim nhướng mày khen Quan Quan hết lời.
"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?" Bắc Hòe ngắt lời hai người.
"Ồ ồ, chúng ta đi công viên giải trí đi, đã lâu không đến rồi." Quan Quan hào hứng nói.
Bắc Hòe cau mày, nhưng không nói gì.
Rốt cuộc, trong ấn tượng của cô ấy, chỉ có trẻ con mới chơi công viên giải trí.
"Được rồi, hôm nay sinh nhật là lớn nhất, cậu muốn chơi gì thì chơi cái đó!" Giang Vãn cười nói.
Cả bốn người khởi hành đến công viên giải trí gần nhất.
Đến công viên rồi, nhìn đủ loại trò chơi, Quan Quan đều muốn chơi mỗi trò một lần, nhưng thời gian có hạn, còn những trò khác phải để lần sau.
Vì vậy, Quan Quan chọn tàu lượn và ngôi nhà ma kí©h thí©ɧ nhất.
"Chúng ta sẽ trực tiếp rơi xuống từ chỗ đó sao?" Bắc Hòe nghi ngờ nhìn về phía đường ray vuông góc 90 độ.
"Ừ, Tiểu Bắc chưa từng chơi sao?" Giang Vãn quay đầu lại hỏi.
Lúc còn nhỏ cô đã chơi qua với Quan Quan, tuy là trốn cha mẹ đi. Nếu không, để cho họ biết mình chơi một trò kí©h thí©ɧ như vậy, chắc chắn sẽ không được phép.
"Ừ." Bắc Hòe gật đầu.
Thời thơ ấu của cô ấy chỉ có những khóa huấn luyện nhàm chán khác nhau, thế giới bên ngoài là một khoảng trống. Khi còn nhỏ, có lẽ sẽ ghen tị với các bạn khi được cha mẹ đưa đi công viên, nhưng khi lớn lên, liền không còn suy nghĩ đó nữa.
Sầm Kim chế nhạo: "Nói thật, nếu cậu sợ thì nhân lúc còn sớm, đừng đi lên rồi lại hối hận, sau này xấu hổ lắm."
"Cậu không nói lời nào, không ai bảo cậu là người câm đâu." Bắc Hòe liếc cô một cái, giọng điệu đông cứng.
"Tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi." Sầm Kim bĩu môi.
Vừa lúc Quan Quan đi mua vé về, bảo mọi người đi lên.
Trong lúc xếp hàng chờ đợi, Giang Vãn đứng bên cạnh Bắc Hòe, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Bắc, cậu có chắc là được không? Đừng gượng ép."
"Có thể." Bắc Hòe phun ra hai chữ mà mặt không đổi sắc.
Nữ sinh bĩu môi: "Được rồi."
Vì thế Bắc Hòe, một giây trước còn bình tĩnh, sau khi tàu siêu tốc bắt đầu mặt liền trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Khi tàu lượn rơi theo phương thẳng đứng, các du khách hét lên, Giang Vãn cũng hét lên, hưởng thụ cảm giác kí©h thí©ɧ không trọng lượng.
Chỉ có Bắc Hòe căng thằng banh mặt, không nói lời nào, nhưng nhìn mặt cô ấy cau có đôi môi run rẩy, trong lòng cô ấy đặc biệt không bình tĩnh.
Sức nắm tay Giang Vãn không biết lớn đến mức nào, dùng sức nhéo cổ tay của nữ sinh.
"Cậu không sao chứ, có khỏe không?" Sau khi xuống tàu lượn, Giang Vãn nhanh chóng đỡ Bắc Hòe ngồi xuống ghế.
Họ là hai người cuối cùng trong đợt đó, Quan Quan các cô ấy ở đợt tiếp theo, lúc này mới đi lên.
Giang Vãn lo lắng vỗ nhẹ lưng nữ sinh, cố gắng giúp cô ấy xoa dịu cảm xúc.
Khi Tiểu Bắc nắm cổ tay cô, cô liền biết nữ sinh thực sự đang sợ hãi.
Chẳng qua tàu đang rơi xuống với tốc độ cực lớn, nên cô không thể an ủi được, chỉ có thể chịu đựng cơn đau từ cổ tay, mặc cho nữ sinh phát tiết nội tâm hoảng sợ.
Bắc Hòe không trả lời, chỉ khom lưng, cảm thấy choáng váng chân mềm nhũn, muốn nôn nhưng không thể phun ra.
Cảm giác này cô ấy không bao giờ muốn thử lại.
"Xin chào, bạn có cần giúp đỡ không? Bạn đồng hành của bạn có vẻ đang cảm thấy rất khó chịu. Tôi có một chai nước mới mua, chưa mở ra." Bên cạnh có một nam sinh bị mấy người khác sô đẩy lên đưa ra một chai nước khoáng, cười ngượng ngùng.
Giang Vãn ngẩng đầu nhìn hắn cười lịch sự xa cánh: "Cảm ơn cậu, tôi cứ tự mình đi mua là được rồi."
Cô không ngây thơ đến mức tùy tiện tin tưởng một người xa lạ.
Nói xong, cô khẽ gật đầu chào nam sinh rồi quay đi mua nước.
Nam sinh nhìn theo bóng lưng đang chạy đi của nữ sinh, vẻ mặt có chút mất mát thất vọng.
Ngay khi nhìn thấy nữ sinh, cậu ta nhận thấy đó là kiểu mình rất thích. Sau một thời gian dài đấu tranh, cậu ta bị anh em thúc giục tiến lên, lấy hết can đảm để bắt chuyện, nhưng cuối cùng lại thất bại.
Nhưng cậu ta không muốn bỏ lỡ cơ hội này, định đợi nữ sinh quay lại thử lần nữa. Có thể vừa rối cậu ta đến không ổn lắm, cậu ta muốn thử lại.
Tuy nhiên, người đang ngồi trên ghế, lưng còng xuống, nữ sinh có vẻ rất khó chịu đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sắc bén quét qua cậu ta.
Mặt mày ẩn như tức giận.
Nữ sinh này cũng rất xinh, nhưng tiếc thay lại là kiểu đẹp quá bá đạo khiến người ta không khống chế được. Nam sinh thừa nhận vẫn thích nữ sinh vừa đi mua nước hơn.
Nhẹ nhàng dịu dàng, cư xử tốt, gần như lớn lên theo thẩm mỹ của cậu ta.
"Cậu vừa nói chuyện với cô ấy à?" Nữ sinh đột ngột hỏi, giọng điệu không có chút độ ấm nào.
Nam sinh không khỏi lui về phía sau vài bước, nhưng sau khi nghĩ đến gương mặt kia của Giang Vãn, chịu cảm giác khó chịu trong lòng, cẩn thận nói: "Cậu là bạn của nữ sinh đó sao? Tuy rằng có chút mạo muội, nhưng tôi thật sự muốn làm quen với nữ sinh đó."
"Nếu có thể, cậu có thể cho tôi xin WeChat của cô ấy được không?"
Bắc Hòe lạnh lùng nhìn tiểu tử vô danh trước mặt, lửa giận không tên trong lòng trào lên, cả người bứt rứt khó tả.
"Cút." Giọng nói cô ấy âm trầm tàn nhẫn.
Muốn WeChat của Giang Vãn, hắn cũng xứng sao?
Chỉ một câu nói thôi cũng khiến nam sinh rùng mình, dũng khí trong l*иg ngực biến mất không còn, cậu ta muốn nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của nữ sinh, cậu ta không nói ra được.
Cuối cùng, vẫn mặt mày xám tro trở về.
Khi Giang Vãn mua nước quay lại, nhìn thấy Bắc Hòe đang ngồi đó với vẻ mặt ủ rũ.
"Cậu còn khó chịu không?" Cô chạy tới quan sát nữ sinh.
"Ừ." Nhìn thấy Giang Vãn, sắc mặt Bắc Hòe giãn ra rất nhiều, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi im lặng, cô ấy lại do dự: "Không được nói cho bọn họ biết."
"Cái gì?" Giang Vãn sững sờ một lúc.
Bắc Hòe như đang chịu đựng điều gì đó, mím môi, lại nói: "Đừng nói với bọn họ biết tôi khó chịu."
Chủ yếu là không cho tên khốn nạn Sầm Kim biết.
Cô ấy cũng không ngờ cảm giác đi tàu lượn và ngồi trên hàng rào nhìn xuống lại hoàn toàn khác nhau.
"Được." Giang Vãn nghẹn cười đồng ý.
Nhìn mặt mày cong cong của nữ sinh, Bắc Hòe quay đầu đi, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Thừa nhận điểm yếu của mình cũng không xấu hổ như tưởng tượng.
Ngay sau đó, Quan Quan và Sầm Kim cũng đi xuống, hai người họ trông rất thích thú, đặc biệt là Quan Quan.
Gần như là chạy qua.
"Vãn Vãn, đi thơi, vào nhà ma!"
"Tiểu học muội, chạy chậm chút, cẩn thận bị ngã." Sầm Kim vừa hét lên vừa đi theo sau Quan Quan.
"Còn được chứ?" Giang Vãn chớp mắt nhìn Bắc Hòe.
Nữ sinh căng mặt ra: "Ừm."
"Đều là giả, có gì mà phải sợ." Cô ấy còn bổ sung thêm một câu.
Sau đó cô ấy bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Giang Vãn.
Bắc Hòe: "..."
Quan Quan theo đuổi kí©h thí©ɧ, còn đặc biệt chọn loại khủng bố, giải mê cung loại dễ.
Còn thành lập một đội bốn người, không lập nhóm với những người khác.
Bầu không khí kinh dị thực sự được sắp đặt rất tốt, môi trường u ám tăm tối, tiếng hét yếu ớt của người phụ nữ, giai điệu trẻ thơ quỷ di, thỉnh thoảng còn có vài con quỷ lao ra.
Quan Quan càng sợ lại càng thích thú, Sầm Kim còn hừng hực khí thế bình luận kinh dị ở đây.
Giang Vãn so với hai người này bình thường hơn, cũng không phải là không sợ, nhưng chỉ cần không đột nhiên chịu sợ hãi, vẫn có thể duy trì bình tĩnh.
Chính là cả người Bắc Hòe căng chặt suốt quá trình, trầm mặc ít lời đi theo mấy người.
Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy mắt cá chân cô ấy.
Cái chạm lạnh lẽo khiến tóc gáy cô ấy dựng đứng.
Theo bản năng, cô ấy định nhấc chân ra đá, may mà Giang Vãn vẫn luôn chú ý. Tay chân nhanh chóng ngăn nữ sinh lại.
"Bình tĩnh, đây không phải ma, là nhân viên." Cô nắm chặt tay Bắc Hòe, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh, xoa dịu cảm xúc cuồng loạn của nữ sinh.
Nhân viên dường như cũng đoán được họ có thể đã vô tình trêu chọc nhân vật không nên chọc, suýt chút nữa bị thương nên nhanh chóng trốn vào trong góc.
"Sao vậy, xảy ra chuyện gì vậy?" Quan Quan lo lắng hỏi, trong tay cầm "cây nến nhỏ".
Trong thông đạo quá tối, Quan Quan và Sầm Kim đi phía trước, không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì.
"Không sao đâu." Giang Vãn đáp.
"Đi thôi." Cô nhìn Bắc Hòe cười nói, giữ chặt tay nữ sinh không buông.
Bắc Hòe bĩu môi, rũ mi xuống, tay vô thức siết chặt.
Cả hai tiếp tục bước đi, nhưng dần dần, bàn tay họ đang nắm chặt trở thành đan vào tay nhau.
Giang Vãn đang cẩn thận chú ý đến động tĩnh xung quanh, nhưng lại không để ý đến động tác trên tay. Nhưng Bắc Hòe lại cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười không giấu được, sợ hãi trong lòng nhất thời bị bỏ qua.
Sau khi rời khỏi ngôi nhà ma, Sầm Kim ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không thích hợp.
"Chậc chậc chậc chậc, thực sự tình còn chặt hơn kim loại a." Cô mơ hồ liếc nhìn hai người họ.
Lúc này Giang Vãn mới phản ứng lại, nhưng phản ứng của Bắc Hòe còn lớn hơn cả cô, tay như bị bỏng, vội vàng ném ra.
Sau đó, toàn bộ quá trình đều nghiêng người, không dám nhìn Giang Vãn.
Giang Vãn quay đầu nghi hoặc nhìn chằm chằm vào đôi tai đang đỏ bừng của nữ sinh.
Tiểu Bắc... Đây là đang thẹn thùng?
Quan Quan không chú ý đến nhạc đêm nhỏ này, cô mở điện thoại mình, chuẩn bị tiến hành hạng mục tiếp theo.
"Vãn Vãn, Vãn Vãn, chúng ta xem bộ phim này, tớ đã mong chờ nó từ rất lâu rồi!"
"Không sao, hôm nay cậu lớn nhất, xem cái gì cũng được." Giang Vãn cười.
Chờ sau khi xem phim xong, họ lại ăn một bữa lớn, cũng đã gần 7, 8 giờ.
Quan Quan không muốn về sớm như vậy, vừa lúc mẹ cô đi công tác, cô có thể làm càn một phen.
Vì vậy, Sầm Kim đã đặt một ghế lô KTV mình thường đến.
Đến nơi, Quan Quan mới phát hiện mấy bạn học trong lớp cũng đang hát trong KTV này.
Biết rằng hôm nay là sinh nhật của Quan Quan, một vài người bạn cùng lớp đã vui vẻ đi theo đến ghế lô để chúc mừng sinh nhật cô.
Ngay khi bước vào, bọn họ liền hối hận.
Không có người, ở giữa ghế sofa là một nữ sinh tóc đỏ đang ngồi.
Nữ sinh đang dựa vào ghế sô pha với tư thế lười biếng, khi nhận thấy có người đi vào, cô ấy chỉ lười biếng nhướng mi, nhìn thoáng qua rồi lại hạ mí mắt xuống, làm như không quan tâm.
Cô ấy cái gì cũng không làm, chỉ ngồi đó phát ra khí tràng làm người khác không thể coi thường.
"Sao... sao Bắc Hòe lại ở đây, cậu với Bắc Hòe từ khi nào trở nên quen thuộc như vậy?" Các bạn học cầm đầu cười cứng nhắc, đến gần Quan Quan, nhỏ giọng hỏi.
"Hi, thật ra Bắc Hòe cũng khá tốt, mấy cậu không cần phải căng thẳng như vậy." Quan Quan xua tay.
Biểu cảm của các bạn trong lớp một lời khó nói hết.
Bắc Hòe... người tốt? Cậu xác định là mình đang không nói giỡn chứ?
Nhưng họ đã đến rồi, lại quay về có vẻ rất lúng túng.
Một vài bạn học dũng cảm bước vào, sau khi chào hỏi Giang Vãn và mấy người khác, họ liền thành thật ngồi xuống.
Hôm nay là sân nhà Quan Quan, liên tiếp hát mấy bài cho đến khi khàn cả giọng.
Bầu không khí dần được hâm nóng.
Ngay cả Giang Vãn cũng bị đẩy lên hát vài bài.
Giọng hát ngọt ngào của nữ sinh thật cuốn hút, xúc động lòng người, như thiên sứ đang ngâm nga.
Ánh sáng đa sắc phản chiếu trên gương mặt cô, tô điểm cho đôi mắt luôn mềm mại, thêm chút thần bí tình ý.
Bắc Hòe ngồi ở dưới, nhìn nữ sinh bên trên bắt mắt như phát sáng, ánh mắt tối sầm lại.
Dường như có một loại du͙© vọиɠ không tốt đang dần nảy sinh.
Cô ấy không thể kiềm chế bản thân, càng mặc kệ nó.
Tất cả mọi người đều lên hát, trừ Bắc Hòe.
Không ai dám bảo cô ấy lên.
Đương nhiên, Giang Vãn cảm thấy không cần thiết, về phần Sầm Kim, cô đang chơi vui vẻ, làm gì có thời gian quản lý Bắc Hòe.
Khi Quan Quan đang chọn bài hát, không cẩn thận chọn một bản tình ca song ca.
"Ai muốn hát? Nếu không có ai hát, tôi sẽ next."
Nói xong, cô định next bài hát, nhưng lại bị một giọng nói cắt ngang.
"Tôi hát."
***
Tác giả có chuyện muốn nói: Tôi bận quá, bận quá, mệt quáChúc mọi người ngủ ngon ~***
Editor: Sorry mn, chơi hăng qá mà mình đăng muộn.