Dẫu rằng Tần Mộng Vân đói bụng nhưng lại không có khẩu vị gì. Ăn một bát canh gà, chỉ ăn được hai miếng cơm và một ít rau, còn lại cô bưng ra ngoài.
Trong phòng chính chỉ còn mỗi Hoắc Bắc Quần , TV đang mở, âm lượng rất nhỏ.
“Ăn no chưa?” Nhìn thấy Tần Mộng Vân đi ra, Hoắc Bắc Quần lập tức đứng dậy đi về phía trước, cầm lấy giỏ tre tròn đựng canh gà và cơm từ tay cô.
Sau đó anh nhìn cơm hầu như chưa được đυ.ng tới, cau mày nói: "Sao em còn chưa ăn?"
"Em không có cảm giác thèm ăn." Tần Mộng Vân chỉ cao một mét sau hai đến vai Hoắc Bắc Quần, hơn nữa dáng người tương đối mảnh khảnh, đứng trước mặt Hoắc Bắc Quần cao mét chín hai, trông vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn.
Lúc này, Hoắc Bắc Quần đứng ở trước mặt cô, thân hình cao lớn che phủ cô, khí tức vừa quen thuộc vừa xa lạ của người đàn ông này khiến Tần Mộng Vân nhất thời ngẩn ngơ.
Kiếp trước, cô và anh là vợ chồng trên danh nghĩa hơn ba mươi năm, nhưng thực tế họ chỉ ở bên nhau có năm năm, nên cô thực sự không hiểu rõ lắm về Hoắc Bắc Quần chồng mình.
Ngoài ra cô còn sống thêm một đời, tâm trạng cũng thay đổi rất nhiều, giờ phút này đối mặt với Hoắc Bắc Quần còn trai tráng, nhất thời cảm thấy có chút phức tạp.
Hoắc Bắc Quần đương nhiên không biết tâm tình của cô phức tạp đến mức nào, "Em ngồi xuống đợi một lát, anh mang đồ ăn vào bếp hâm nóng, lát nữa đói bụng có thể ăn thêm ít."
Tần Mộng Vân ngồi xuống chiếc ghế sofa cũ kỹ gần đó, đêm tháng sáu ở nông thôn rất mát mẻ, không hề có cảm giác ngột ngạt. Không giống như những căn nhà cho thuê ở Hải Thành, ban ngày nóng như lò lửa, ban đêm ngột ngạt như phòng xông hơi, bật hai chiếc quạt điện cũng vô ích.
Chỉ là kiếp trước Tần Mộng Vân thà sống nóng trong nhà thuê còn hơn ở quê, mỗi lần về quê đều cảm thấy chán ghét.
Rõ ràng bản thân là người quê, sống ở thành phố một thời gian đã cảm thấy mình hơn hẳn người khác, ăn mặc thời trang, mua túi xách mỹ phẩm đắt tiền không hề chớp mắt. Lễ Tết nào hiếu kính bố mẹ chồng xong là đợi có tiền là ra vơ vét, thậm chí bố mẹ ruột còn không đành lòng bỏ nhiều thêm một chút...
Tại sao kiếp trước mình lại sống hèn nhát nhiw thế chứ?
Tần Mộng Vân thở dài, kiếp này cô không thể làm như vậy nữa.
Cũng may thời gian cô trọng sinh trở lại không tính là muộn, mọi chuyện vẫn còn kịp.
Phải sống thật tốt ở kiếp này.
Tần Mộng Vân nhìn anh, anh còn chưa kịp mở miệng, cô đã nói: "Bắc Quần, xin lỗi, chuyện xảy ra hôm nay là lỗi của em. Anh gọi cha mẹ anh và Bắc Hưng quay về đi, ta có chuyện muốn nói với bọn họ."
Hoắc Bắc Quần hiển nhiên sửng sốt trong chốc lát, không ngờ cô lại chủ động xin lỗi anh, sự thay đổi này... quả thực là không tầm thường.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, không khỏi nghi hoặc nhìn cô: “Em muốn nói gì với cha mẹ?”
Tần Mộng Vân bình tĩnh đón nhận ánh mắt của anh, "Em biết hôm nay mình đã đi quá xa, em muốn xin lỗi bọn họ.Và cả, em cũng đồng ý cho Bắc Hưng vay tiền."
Hoắc Bắc Quần: "..."
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, như thể đang cố gắng phân biệt tính xác thực trong lời nói từ đôi mắt của cô.
Tần Mộng Vân vốn rất bình tĩnh, nhưng khi anh nhìn chằm chằm cô như vậy, cô vẫn buông vũ khí như cũ, vô thức quay mặt đi, vẻ mặt nhất thời trở nên không tự nhiên.
Hoắc Bắc Quần trầm tư nhìn phản ứng của cô, tuy trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ sâu xa, dù sao anh và Tần Mộng Vân cũng chỉ mới kết hôn chưa đầy nửa năm, trong suốt nửa năm này anh bận rộn công việc, ngày nào cũng đi sớm về muộn, hai người không dành nhiều thời gian cho nhau nên cũng chưa hiểu rõ về nhau.
Anh cũng không buồn suy nghĩ xem Tần Mộng Vân có thay đổi nhiều như vậy là còn ý gì khác không, khi cô có thể chủ động xin lỗi và thừa nhận lỗi lầm của mình, Hiawsc Bắc Quần cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Mắc sai lầm không sao cả, miễn là biết lỗi của mình, có thể sửa là được.