Chương 17: Lá gan lớn thật!

Người đàn ông theo sát bước chân Trần Hiểu Lượng vào kho, trên người đầy hình xăm, đầu trọc lóc không có một sợi tóc nào. Dù vậy, hắn lại tỏ ra khá thoải mái, cười cười nhìn Trần Hiểu Lượng.

Trần Hiểu Lượng giữ vẻ bình tĩnh, hỏi: “Anh tìm tôi có việc gì?”

“Hả?”

Hắn ta hơi giật mình trước sự bình tĩnh của Trần Hiểu Lượng, nhìn anh với vẻ ngạc nhiên. “À... tôi là Lục Tử...” Hắn cao lớn nhưng lại có vẻ hơi ngượng, khiến Trần Hiểu Lượng suýt bật cười.

“Vậy Lục Tử... anh tìm tôi có chuyện gì?” Trần Hiểu Lượng hỏi lại.

Lục Tử nhìn quanh kho hàng, sau đó mới khó khăn mở miệng: “Nghe nói chỗ này thu mua đồ điện tử. Tôi có ít hàng, không biết anh có thu không?”

“Gì cơ?”

Lần này đến lượt Trần Hiểu Lượng ngạc nhiên, không ngờ gã này đến để bàn chuyện làm ăn.

“Lục Tử, nếu đồ của anh đạt yêu cầu, tôi sẽ thu.” Trần Hiểu Lượng trả lời dứt khoát.

Lục Tử liền nói: “Tôi có bảy tám cái TV, mười mấy cái radio, anh xem trả được bao nhiêu?”

Trần Hiểu Lượng định nói gì đó nhưng đã bị Lục Tử chặn lại bằng ánh mắt đầy cảnh cáo.

“Huynh đệ, giá cả tôi đã tìm hiểu rồi, đừng có mà tính bớt xén nhé!”

Thấy Lục Tử nghiêm túc, Trần Hiểu Lượng đáp: “Anh à, hàng phải xem tận mắt mới quyết được. Nếu không đạt yêu cầu, tôi biết làm sao?”

Nghe vậy, mặt Lục Tử tối sầm lại, giọng đe dọa: “Ý là không tin tôi à?”

Chiêu này rõ ràng hắn thường dùng để hù dọa người khác, phối hợp với vẻ mặt hung dữ của hắn, khiến nhiều người phải răm rắp nghe theo.

“Lục Tử, tôi làm ăn đàng hoàng, phải có uy tín. Nếu hàng không tốt, dù anh có nói hay cỡ nào, tôi cũng không thu được.” Trần Hiểu Lượng bình tĩnh nói.

Lục Tử nhếch miệng cười, vẻ nghi ngờ: “Vậy là không tin tôi rồi?”

“Tôi không lăn lộn ngoài đường, cũng chưa nghe danh anh bao giờ, làm sao mà tin được?” Trần Hiểu Lượng không chút sợ hãi, đáp trả thẳng thắn.

Nghe xong, Lục Tử hơi nhíu mày, lúng túng. Gã không thể hiểu nổi, người trước mặt này là kẻ liều mạng, hay là có chỗ dựa vững chắc?

Trần Hiểu Lượng nhìn Lục Tử rồi nói: “Anh muốn bán hàng thì đem hàng đến. Còn nếu chỉ định nói chuyện suông thì mời anh đi cho.”

Lục Tử nhìn Trần Hiểu Lượng, càng thêm nghi ngờ. Hắn muốn xem thử gã này có gan gì mà dám nói chuyện như vậy.

“Ý anh là không muốn làm ăn, thích uống rượu phạt hơn?”

Lục Tử tiến lại gần, nhưng Trần Hiểu Lượng không hề nao núng, thậm chí chẳng để tâm.

Tôn Hữu Đắc chỉ cần ra tay, đám này sẽ bị tóm ngay. Đưa đến đồn công an thì cũng chẳng tốt đẹp gì.

“Anh à, tôi làm ăn có quy tắc, ai đến cũng phải tuân thủ!” Trần Hiểu Lượng giọng lạnh đi.

Lục Tử cười lạnh, nhìn Trần Hiểu Lượng: “Một thằng chủ nhỏ như anh dám uy hϊếp tôi?”

Trần Hiểu Lượng lắc đầu: “Không phải uy hϊếp, chỉ là nói thật thôi.”

Lục Tử vẫy tay, hai tên đứng phía sau từ từ bước lên.

“Để xem anh dựa vào gì mà dám nói như thế!”

Một trong hai tên định đóng cửa kho, thì ngay lúc đó, cánh cửa bị đá văng ra. Tên lưu manh chưa kịp phản ứng đã bị đá văng xuống đất.

Lục Tử tròn mắt kinh ngạc. Tôn Hữu Đắc đứng ngay cửa như một vị cứu tinh, khiến Trần Hiểu Lượng thở phào nhẹ nhõm.

“Anh bạn, định làm gì đấy?” Lục Tử nhìn Tôn Hữu Đắc, hiểu ngay rằng đây không phải người dễ đυ.ng.

Tôn Hữu Đắc chẳng buồn để ý, chỉ đứng đó chờ lệnh Trần Hiểu Lượng.

“Ném hai đứa vừa tính đóng cửa ra ngoài!” Trần Hiểu Lượng lạnh lùng ra lệnh.

Tôn Hữu Đắc gật đầu, rồi nhấc hai tên kia như nhấc gà con, ném thẳng ra ngoài như vứt rác.

Chứng kiến cảnh đó, Lục Tử lo sợ nhưng vẫn cố tỏ vẻ cứng rắn: “Mày muốn động vào tao à? Có biết tao là ai không?”

Tôn Hữu Đắc vỗ tay, đứng phía sau Trần Hiểu Lượng, tạo áp lực lớn cho Lục Tử.

“Tôi chỉ muốn làm ăn đàng hoàng, không có ý gì khác.” Lục Tử đổi giọng ngay lập tức.

“Làm ăn? Ép người ta mua hàng sao? Anh muốn bán gì, hàng đâu?” Trần Hiểu Lượng cười khẩy.

“Không không, không có ý đó, hàng của tôi là thật, chỉ là...”

“Chỉ là đồ bỏ đi, phải không?” Trần Hiểu Lượng hỏi thẳng.

Lục Tử cười gượng, biết không thể nói dối thêm được nữa.

“Đại loại vậy...”

“Thế giờ hàng đâu?” Trần Hiểu Lượng hỏi.

Lục Tử bị hỏi trúng tim đen, đành ậm ừ: “Gì cơ?”

“Không phải muốn làm ăn sao? Hàng bán đâu?” Trần Hiểu Lượng hỏi chậm rãi.

“Hàng này không đáng bao nhiêu...”