Chương 27

Triệu Phương Thảo cười, liếc nhìn chị dâu:

"Chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành tôi. Tôi là trẻ con sao?"

Dừng lại một chút, cô tiếp tục cười nói:

"May mà em không phải con trai, nếu không thì không biết sẽ dẻo miệng đến mức nào."

"Chị dâu, em không dẻo miệng."

Tô Y Y nghiêm túc nhìn Triệu Phương Thảo:

"Bây giờ em có vốn rồi, những gì đã nói trước đây, nhất định sẽ từ từ thực hiện được."

"Vốn?"

Triệu Phương Thảo không hiểu:

"Lấy đâu ra vốn?"

Tô Y Y cười, tự tin.



Cô chỉ vào con thỏ rừng nói:

"Không phải là nó sao?"

Vốn liếng do trời cho.

Câu trả lời của Tô Y Y khiến Triệu Phương Thảo chỉ thấy khó hiểu.

Cô thực sự không hiểu nổi, chỉ là một con thỏ hoang thôi mà, sao lại biến thành vốn liếng được.

Nhưng dù trong lòng lẩm bẩm, cô vẫn làm theo ý Tô Y Y, làm sạch con thỏ hoang.

Da thỏ chỉ có thể đợi chú út Tô Vũ về làm.

Trước kia anh từng đi làm học việc ở một xưởng mộc, biết rất nhiều thứ.

Trong đó có cả cách xử lý da động vật.

Triệu Phương Thảo đang xử lý thỏ cho mình, thì bên này Tô Y Y cũng không rảnh rỗi.

Thứ không thiếu nhất ở nhà họ Tô chính là củ cải và đậu nành.

Triệu Phương Thảo biết nấu không nhiều món, nhưng vẫn tận tâm tận lực, giảo hết óc mong sao món mình nấu có thể đa dạng hơn. Để người nhà ăn được vui vẻ.



Vì vậy, cách một thời gian cô lại xay đậu nành làm đậu phụ, đậu phụ ăn không hết, cô lại dùng khuôn gỗ ép từ từ cho ra nước, biến thành đậu phụ khô để cất.

Tô Y Y lấy mười miếng đậu phụ khô, dùng nước sôi chần qua, dùng dao khứa ngang dọc, cắt mỗi miếng đậu phụ khô thành hình vuông khoảng ba centimet.

Cắt xong hết, xếp vào chậu được hơn bốn mươi miếng.

Tô Y Y rắc muối thật mịn, trộn đều để riêng cho đậu phụ khô ngấm gia vị. Còn cô thì bắt đầu làm nước sốt thật mạnh tay.

Trước đây khi nấu ăn, Tô Y Y cho gia vị có phần dè dặt. Sợ cho nhiều quá.

Nhưng bây giờ cô làm là để đem ra bán. Đương nhiên hương vị phải đủ đậm đà mới được.

Dầu ớt, đường trắng, nước tương, đậu xị cắt hạt nhỏ, Triệu Phương Thảo đứng bên cạnh nhìn, trên mặt toàn là vẻ xót xa.

Cách cô nêm nếm gia vị, cứ như không cần tiền vậy.

Nhưng khi các loại gia vị hòa quyện vào nhau, mùi thơm nồng nàn cay tê mang theo vị ngọt ngào tỏa ra, lập tức xóa tan mọi lo lắng của Triệu Phương Thảo.

Hít một hơi thật sâu, Triệu Phương Thảo không kìm được mà nuốt nước bọt:

"Y Y, em định làm gì vậy?"