Bảo Nhi cười vô cùng thẹn thùng, gương mặt hơi mũm mĩm phủ kín rặng mây đỏ, cõng sọt to hơn cô bé đi vào trong thôn.
Lục Thanh Nghiên không trở về, lại ở chân núi phát hiện mấy thực vật đáng để đào về.
Một loại là cẩu kỷ hoang dại, thứ này trong không gian của cô có phơi khô.
Nếu gặp được thì không muốn từ bỏ, dù sao hàng rào còn cần trồng dây đằng có gai, trồng cây này khá tốt.
Đào mấy cây cẩu kỷ xong, Lục Thanh Nghiên lấy một cây đào trong không gian ra.
Loại cây ăn quả này rất thường thấy ở trong thôn, trong núi cũng có, cô mang về trồng không có vẻ đột ngột.
Giỏ tre được cô chứa tràn đầy, Lục Thanh Nghiên chậm rãi đi vào thôn.
Nghe thấy được tiếng mắng chửi, cùng với tiếng chửi thô tục ác độc còn thấp kém ở xa xa.
Không ít người tới gần, có người lạnh nhạt xem náo nhiệt, cũng có người không đành lòng tới khuyên nhủ.
“Bà Vương bà đừng đánh, xem đánh đứa bé thành dáng vẻ gì kìa.”
Thím Quế trầm giọng khuyên nhủ, nhìn Bảo Nhi cuộn tròn trên đất cả người đầy vết thương, trong mắt tràn ngập đau lòng và bất đắc dĩ.
“Tôi nhổ vào, liên quan quái gì tới bà! Nó là cháu gái của tôi, tôi muốn đánh muốn mắng thì tùy tôi. Vậy mà Tang Môn Tinh này dám lười biếng, xem tôi đánh chết nó không.”
Vương Kim Nga đanh đá nói xong, cầm lấy gậy gỗ đánh mạnh lên người Bảo Nhi.
Bảo Nhi quỳ rạp trên đất, đôi tay ôm lấy đầu, không dám phản kháng.
Cô bé đã quen mỗi ngày bị đánh chửi, chẳng qua không biết lúc nào mới dừng.
“Tôi đánh nó cũng là vì tốt cho nó, nó mới sinh ra đã khắc chết cha, khi ba tuổi lại khắc chết mẹ. Loại Tang Môn Tinh này nên bị giáo huấn mới đúng, tránh cho khắc Trần gia tôi.”
Vương Kim Nga không ngừng đánh Bảo Nhi, có lẽ là đánh mệt muốn nghỉ ngơi một lát.
Trần Ni ở một bên xem náo nhiệt a một tiếng, che miệng nói: “Bảo Nhi, sau này mày đừng đi theo đồng chí Lục lên núi ăn gì nữa, nếu không sẽ bị đánh vì tội lười biếng.”
“Tôi không biết, tôi không biết gì cả.” Sau khi nói xong thì vô tội xua tay.
Ngưu Lan Hoa véo lỗ tai Trần Ni: “Vậy mà mày dám chạy lên núi? Không phải là bà đây bảo mày trở về chăm sóc em trai sao, mày còn dám lười biếng?”
Trần Ni nhịn đau đớn, dán sát bên tai Ngưu Lan Hoa nói nhỏ mấy câu, không biết nói gì Ngưu Lan Hoa hừ lạnh một tiếng không so đo nữa.
“Được lắm! Mày còn dám ăn vụng, tao đánh chết Tang Môn Tinh tham ăn như mày.”
Vương Kim Nga ra tay càng lúc càng mạnh, Bảo Nhi đau đến mức kêu đau.
Ngay khi Vương Kim Nga định đánh gậy lên đầu Bảo Nhi, một bàn tay trắng nõn nắm lấy gậy gỗ.
“Thím Vương, ngược đãi trẻ em là phạm pháp.”
Gương mặt lạnh như băng của Lục Thanh Nghiên chấn trụ Vương Kim Nga.
Vương Kim Nga bị dọa sợ, vội giảo biện: “Tôi đánh cháu gái của mình sao có thể phạm pháp?”
“Đồng chí Lục, người nhà quê chúng tôi đều làm như vậy, không nghe lời thì bị đánh. Hôm nay Bảo Nhi thực sự lười biếng, thím giáo huấn là chuyện đương nhiên.”
Trần Ni lộ ra tươi cười, vô tội giống như suy nghĩ thay Lục Thanh Nghiên.
Ánh mắt lạnh như băng của Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Trần Ni, trong đôi mắt thoạt nhìn dịu dàng lộ ra lạnh lẽo khϊếp người.
Trái tim của Trần Ni run lên, hai chân mềm nhũn.
Cô ta không nghĩ tới Lục Thanh Nghiên thoạt nhìn dịu dàng dễ gần sẽ có ánh mắt đáng sợ như vậy, giống như muốn ăn cô ta.
“Đúng vậy, người nhà quê chúng tôi đều như thế, tôi giáo huấn cháu gái mình là lẽ đương nhiên, công an tới cũng không thể không nói lý.”
Có Trần Ni giúp đỡ, Vương Kim Nga tràn ngập tự tin, ưỡn ngực hóp bụng:
“Cô còn không buông ra cho tôi, Tang Môn Tinh này ăn vụng trên núi, còn lười biếng không làm việc, đánh chết là đáng đời.”