Tô Thanh Ngọc cười rồi gật đầu nhưng không trả lời.
Tuy cô cũng là người dốc lòng xây dựng nông thôn vĩ đại, nhưng chuyện này khác với làm thanh niên trí thức.
Tất nhiên chuyện này cũng không phải vấn đề mà cô nên suy nghĩ nữa. Sau khi ra khỏi Ban Thanh niên trí thức, Tô Thanh Ngọc nhớ lại chuyện của ba người bạn học một lượt, sau đó chọn ra một bạn nữ rồi nhanh chóng đi đến nhà người bạn học đó.
Hải Thành là một thành phố lớn, riêng quận là đã có mấy cái rồi.
Nhưng nếu học cùng một trường cấp ba với Tô Thanh Ngọc, vậy nhà đó cũng sẽ ở gần thôi.
Tô Thanh Ngọc ngồi xe mất nửa tiếng là đã đến ngoài khu nhà của người bạn học đó. Cô bạn này tên Lý Tiểu Quyên, người nhà đều là công nhân làm việc ở nhà máy may. Căn nhà đang ở cũng là nhà công nhân được nhà máy bố trí cho.
Hiện tại vừa đúng giờ nghỉ buổi trưa, người đi đi về về rất nhiều, tất cả đều mặc đồng phục công nhân màu xanh của nhà máy may, trên mặt đều lộ rõ vẻ tự hào của giai cấp công nhân.
Tô Thanh Ngọc rất ngưỡng mộ bọn họ, dù gì ở thời đại này, nếu có thể trở thành công nhân, được ở lại nhà máy, muốn làm nên sự nghiệp chắc chắn sẽ đơn giản hơn một chút. Bây giờ về quê thật sự không phải thời cơ tốt.
Tất nhiên cô cũng chỉ là nghĩ thoáng qua thôi, vẫn là rất nhanh đã nhớ lại mục đích mình đến đây bèn tìm một người hỏi địa chỉ nhà cụ thể của Lý Tiểu Quyên.
Đồng chí công nhân là một nữ công nhân trung niên, thấy Tô Thanh Ngọc thì sững lại.
Nghĩ bụng cô bé này thật xinh đẹp, mặc quần áo bình thường, tóc tết hai đuôi sam vừa dài vừa đen, da lại trắng trẻo, mắt thì long lanh, cười lên còn có hai lúm đồng tiền. Đẹp rực rỡ như mặt trời mùa đông vậy, chỉ cần nhìn là tâm trạng cũng vui vẻ lên.
Đối với người đẹp, ai mà không nhiệt tình. Cô công nhân nhiệt tình nói: “Cháu tìm Tiểu Quyên hả?”
“Cháu là bạn học của bạn ấy.” Tô Thanh Ngọc cười đáp.
“Là bạn học à, đi đi đi, cô dẫn cháu đến nhà nó.”
Biết là bạn học của Lý Tiểu Quyên, đồng chí nữ công nhân đặc biệt dẫn cô tới tận nhà Lý Tiểu Quyên, đến trước nhà họ Lý thì gọi lớn vào trong một tiếng: “Tiểu Quyên ơi, có bạn học đến tìm cháu này.”
Âm thanh vang vọng, khí thế tràn đầy. Chốc lát thì có một nữ sinh tết hai bím tóc đi ra, cô ta mặc một bộ đồng phục công nhân cũ của nhà máy may. Thấy Tô Thanh Ngọc, cô ta tỏ ra ngạc nhiên: “Tô Thanh Ngọc?”
“Bạn học Lý Tiểu Quyên, lâu rồi không gặp cậu.” Tô Thanh Ngọc cười nói, sau đó quay sang cảm ơn cô công nhân ở bên cạnh.
“Không có gì không có gì, đồng chí nhỏ khách sáo rồi.” Người phụ nữ ấy xua tay rồi rời đi.
Lúc này Lý Tiểu Quyên cũng đi tới, hỏi Tô Thanh Ngọc: “Sao cậu lại đến đây?”
Tô Thanh Ngọc nói: “Đến thăm cậu đấy, hôm nay tớ đến Ban Thanh niên trí thức làm thủ tục thì thấy tên của cậu.”
Lý Tiểu Quyên nghe thấy mấy chữ “Ban Thanh niên trí thức”, cơ mặt không còn được thoải mái như vừa nãy nữa.
Thanh niên lúc này vẫn chưa biết cách che giấu cảm xúc của mình, dù cho bản thân bây giờ có lộ rõ bất kỳ sự bất mãn cũng đều không hợp thời, cũng sẽ không nhịn được mà mắt đỏ hoe nhưng vẫn nhịn để không khóc. Giọng nói của cô ta có chút nghẹn ngào: “Cậu cũng làm thủ tục rồi à? Được bố trí đi đâu thế?”
“Ừ.” Tô Thanh Ngọc gật đầu: “Một nông trường ở dưới thành phố thuộc tỉnh Giang Đông.”
Nghe thấy địa điểm được bố trí cho Tô Thanh Ngọc, trên mặt Lý Tiểu Quyên lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Ở nông trường của tỉnh tốt hơn rất nhiều so với nông thôn, ngoài ra cũng gần với thành phố. Giang Đông cũng sung túc hơn Hoa Nam, lương thực chỗ đó cũng đủ ăn, tuy đều phải làm nông, nhưng ít ra không lo đói.
“Thật tốt.”
Tô Thanh Ngọc lắc đầu: “Tớ không muốn đi.”
Sau đó kiên định nhìn Lý Tiểu Quyên: “Nếu chúng ta có thể đổi cho nhau thì tốt quá.”
“Hả?” Lý Tiểu Quyên ngạc nhiên, sau đó cười khổ: “Cậu đùa cái gì vậy?”
“Tớ không đùa đâu, thật đấy.” Tô Thanh Ngọc nghiêm túc trả lời.
Lần này Lý Tiểu Quyên thật sự ngạc nhiên, mở miệng ra nhưng lại không biết nói gì.
Cô ta cảm thấy Tô Thanh Ngọc không giống như đang đùa, nhưng lại không thể là thật được. Ai lại muốn đến chỗ cực khổ hơn chứ? Ai cũng từng thật sự nghe các bậc anh chị thanh niên trí thức kể về tình hình ở nông thôn rồi, nhưng không ai dám nói muốn đi đến chỗ cực khổ hơn.
“Tớ muốn đi đến nơi gian khổ hơn.” Tô Thanh Ngọc nói.
“...”
Tô Thanh Ngọc thấy cô ta vẫn không tin bèn nghiêm túc đọc thuộc lòng câu khẩu hiệu mà cô nhìn thấy ở Ban Thanh niên trí thức trước đó: “Đồng chí Chủ tịch nói, hãy về nông thôn, hãy lên biên giới, hãy đến những nơi tổ quốc cần nhất. Đúng là có rất nhiều người đến chỗ tốt, còn tớ muốn đến những nơi gian khổ hơn. Đó mới là vùng trời đất rộng lớn hơn, là những nơi cần chúng ta đến xây dựng hơn.”
Lý Tiểu Quyên trợn tròn mắt nhìn người bạn học Tô Thanh Ngọc này bỗng nhiên thay đổi khá xa lạ, nói thật thì, tuy hai người là bạn học mấy năm, nhưng mối quan hệ không tính là tốt, cũng không tính là thân quen, chỉ biết cô bạn này bình thường ít nói, khó gần. Bây giờ nhìn lại, dường như quá khác so với suy nghĩ của chính mình.