Chương 16: Tức Giận

Dù gì đi nữa cũng là con gái ruột của mình. Mình và con gái lớn ở trong thành phố hưởng ngày lành, con gái út ở nông thôn cả mái tóc dài cũng không giữ được, còn học người ta bán tóc... ngẫm lại là đau xót. Hơn nữa bà ấy cả đời đều là người có thể diện, con gái bà ấy như vậy... Người ta biết cũng nói người làm mẹ như bà ấy không tốt.

Ngay cả Tô Tĩnh cũng có chút khó chịu.

Tuy rằng cô ta muốn Thanh Ngọc rời khỏi ngôi nhà này, nhưng nghĩ tới cuộc sống đầy bụi đất sau này của cô, cảm giác cũng rất thảm.

Buổi trưa ăn cơm, bầu không khí không tốt lắm. Sau khi ăn xong, Từ Mỹ Phương lại cho Tô Thanh Ngọc thêm tiền, còn nhét mấy phiếu công nghiệp. Đều là bà ấy cố ý tìm người đổi.

“Con thiếu cái gì thì viết thư cho nhà nhé.”

“Vâng.” Tô Thanh Ngọc khổ sở nhận tiền.

Đây cũng không phải thứ mà cô muốn, nhưng dầu gì cô cũng vì nhà họ Tô mà về quê, lấy chút phí vất vả cũng đúng.

Hai ngày sau đó, trong nhà rất yên bình. Tô Tĩnh không giở trò, Từ Mỹ Phương cũng hiếm khi bày ra tình thương của mẹ, cả Tô Quân Cường thường ngày không quan tâm người trong nhà lắm cũng yêu mến Tô Thanh Ngọc hơn một chút.

Tô Thanh Ngọc sống xem như thoải mái, mang kính mắt thường của mình, mặc đồ quân thường, ăn mặc như một phần tử trí thức trẻ tuổi nghiêm túc. Cô hết sức hài lòng với hình tượng mới của mình.

Cho đến ngày về quê, lúc này trong nhà mới xảy ra chuyện.

Nguyên nhân là vì Tô Quân Cường còn lo lắng mà dặn dò bên nông trường, miễn cho Tô Thanh Ngọc đi qua bị người ta bắt nạt thật.

Nhân lúc Tô Thanh Ngọc đi xếp hàng, ông ta đến hỏi, kết quả mới phát hiện địa điểm nông thôn con gái mình tới đã thay đổi. Chẳng những không ở nông trường mà còn đổi tới công xã Hồng Kỳ.

Người quen ông ta chào hỏi lúc trước còn nói: “Nghe nói là con gái ông tự đến đổi, còn bảo là ông cũng biết chuyện này. Sao vậy, ông không biết hả?”



Cho dù khϊếp sợ tới đâu, lúc này Tô Quân Cường vẫn biết nên trả lời thế nào: “Biết chứ biết chứ, tôi nhớ nhầm thôi.”

Xoay người, ông ta lập tức nghiêm mặt kêu Tô Thanh Ngọc còn đang xếp hàng chờ tập hợp ra.

Từ Mỹ Phương còn đang dặn dò Tô Thanh Ngọc chuyện xuống nông thôn, thấy sắc mặt ông ta như vậy lại hỏi: “Lão Tô, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bà hỏi nó đi!” Tô Quân Cường cả giận nói.

Tô Thanh Ngọc thấy thế thì biết chuyện bại lộ. Cô còn chuẩn bị chờ sau khi lên xe mới bị phát hiện, quay đầu lại viết một lá thư báo một tiếng là được.

Nhưng cô cũng không sợ.

“Cha à, cuối cùng vẫn bị cha phát hiện.”

“Con làm vậy là định gạt cha luôn hả?” Tô Quân Cường cố nén giận nói.

“Chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi.” Tô Thanh Ngọc bước ra khỏi đội ngũ, kéo hai người đi.

Tìm nơi hẻo lánh, lúc này Tô Quân Cường mới không nhịn được nói: “Con nói thử chuyện tốt mà con làm đi, con vậy mà tự mình đổi chỗ không nói với cha, con còn đổi...”

“Đổi chỗ rồi, chỗ tốt sao phải đổi?” Từ Mỹ Phương cũng sốt ruột. Bà ấy cũng biết chỗ đó là lão Tô cố ý tìm quan hệ mới có được.

Tô Thanh Ngọc nói: “Con làm thế còn chẳng phải vì cha ư?”



“Mẹ kiếp!” Tô Quân Cường tức tới mức trực tiếp nói tục.

“Con không chỉ vì cha, con còn vì bản thân. Nông trường nào cũng thoải mái hơn Tô Gia Đồn đúng không? Con đây chính là phế vật bị lợi dụng, phế vật vẫn còn có ích!”

Tô Quân Cường nói: “Đừng nói nhảm, phế vật với không phế vật gì chứ. Con đổi chỗ đó còn là vì cha sao?”

“Con dám chắc không chỉ vì bản thân. Chỗ đó khổ như vậy, những người kia lại không có tình cảm gì với con, giống như người xa lạ vậy. Tuy rằng mấy năm nay cha không nhắc tới Tô Gia Đồn, nhưng con cũng biết những chuyện kia của mọi người. Cha không quay về là để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ông nội. Tục ngữ nói, ơn sinh không bằng ơn dưỡng, cha làm như vậy là đúng. Nhưng người bên quê quán nhất định sẽ không tin, nhất định sẽ mắng chửi sau lưng cha.”

Tô Quân Cường: “...”

“Bây giờ cha con sinh cho ông nội hai đứa cháu, xem như báo đáp công ơn nuôi dưỡng rồi. Bây giờ con trở về, thay cha con báo đáp ơn sinh, như vậy người bên Tô Gia Đồn không thể nói xấu nữa. Nếu ai nói cha con không có lương tâm, con sẽ hùng hồn phản bác bọn họ! Con từ bỏ chỗ tốt, cố ý tới cái chỗ khổ Tô Gia Đồn kia, là cha kêu con trở về, để con trở về hiếu thảo ông bà nội ruột của con! Dù sao xuống nông thôn cả đời cũng không thể về nhà, đi đâu mà không phải đi, có thể lợi dụng đồ bỏ đi như con một chút cũng rất đáng.”

Sống mũi Từ Mỹ Phương cay cay: “Đừng nói như vậy, con không phải đồ phế vật.”

Tô Thanh Ngọc nói: “Mẹ à, chờ con về rồi, con còn phải nói với mọi người mẹ con tên Từ Mỹ Phương. Để người ta biết mẹ là con dâu nhà họ Tô.”

Từ Mỹ Phương không chịu nổi, ôm cô bật khóc.

“Lão Tô, ông đừng nói con nó nữa, con nó rất hiếu thảo.”

Trong lòng Tô Quân Cường rối rắm muốn chết. Ông ta cũng không thể nói kỳ thật mình không muốn nhận thân thích bên kia đúng không.

Nhưng quả thực con mình cũng rất hiếu thảo.

Hơn nữa... hơn nữa đợi con mình qua đó, ông ta không cần chột dạ với người ở quê nữa.