Chương 14: Nghi Kỵ

“Mẹ ơi, con sắp đi rồi, có lẽ cả đời cũng không thể trở về được nữa, người con lo lắng nhất chính là mẹ.”

“Con lo cái gì?” Từ Mỹ Phương tò mò hỏi.

“Lo mẹ sau này bị người ta xem thường đó, đừng tưởng con không biết gì hết, mấy người trong đại viện ngấm ngầm nói cái gì mà mẹ kế khó làm. Mấy anh con vốn không xem mẹ như mẹ ruột, sau này bọn họ kết hôn, nhất định mẹ sẽ là một bà mẹ chồng bị khinh thường.”

“...” Trong lòng Từ Mỹ Phương nhất thời có chút chua xót. Đương nhiên bà ấy biết mẹ kế khó làm, chỉ có điều mấy năm nay hai đứa con trai cũng không có gì, hơn nữa lão Tô cũng coi như tốt với bà ấy, bà ấy cảm thấy cuộc sống xem như không tệ.

“Người trong đại viện nói, con là mối ràng buộc giữa mẹ và cha. Mẹ sinh ra con, cha và mẹ mới thật sự là vợ chồng. Nhưng sau khi con đi, cha có còn tốt với mẹ như vậy nữa hay không? Mẹ xem đó, con còn chưa về nông thôn mà cha đã làm mẹ khóc rồi. Nếu sau này hai người anh của con trở về, còn lập gia đình thì mẹ phải làm sao đây? Sau này con không ở nhà lâu rồi, cha cũng sẽ quên con đi. Con vừa nghĩ tới một mình mẹ phải chiến đấu thì trong lòng khổ sở.”

Từ Mỹ Phương là một người cảm tính, nghe thấy lời nói chân thành của Tô Thanh Ngọc thì trong lòng cũng thấy khó chịu.

Lúc trước bà ấy sinh con gái út quả thực cũng là vì củng cố tình cảm của mình và lão Tô, muốn đứng vững gót chân ở nhà họ Tô.

Khi đó bà ấy còn muốn sinh con trai, sau đó sinh ra một đứa con gái nên trong lòng còn có chút thất vọng. Vì vậy mấy năm nay tình cảm của bà ấy với con gái út luôn có chút phức tạp, không đơn thuần như con gái lớn.

Nhưng không thể phủ nhận, có con gái rồi, bà ấy và lão Tô triệt để gắn chặt với nhau.

Nhưng bây giờ đứa con gái này sắp rời khỏi nhà...

“Mẹ ơi, bây giờ dù gì con cũng về nông thôn vì hai anh trai, nhà ai không phải là con trai về nông thôn chứ? Cha và anh con đều nợ con. Sau này ở trước mặt cha mẹ phải thường xuyên nhắc con ở nông thôn khổ bao nhiêu, để ông ấy nhớ đứa con gái là con, khiến ông ấy thấy có lỗi với mẹ. Có lẽ ông ấy sẽ vì vậy mà càng tốt với mẹ hơn.”



“Thanh Ngọc...” Từ Mỹ Phương lập tức không nhịn được lại đỏ cả vành mắt.

“Mẹ đừng khóc, để cha con nhìn thấy thì không hay. Chuyện con về nông thôn phải vui vẻ.” Tô Thanh Ngọc cũng dụi mắt một cái, cầm phong thư rồi ra ngoài.

Từ Mỹ Phương ngồi bên mép giường gạt nước mắt.

Trở về phòng, Tô Thanh Ngọc kích động thu dọn đồ đạc.

Tô Tĩnh lại gần hỏi: “Vừa rồi mẹ tìm em làm gì?”

“Còn làm gì được nữa, thì kêu sau này chúng ta vẫn phải hòa thuận với nhau chứ sao.”

Tô Tĩnh hỏi: “Em nói cho mẹ biết chuyện của chúng ta à?”

“Chuyện đó thì không, để bà ấy cảm thấy tình cảm của chúng ta thật sự rất tốt không phải bà ấy sẽ càng vui hơn sao? Em sắp đi rồi, sau này cả đời không được gặp, còn không thể dỗ bà ấy vui vẻ hả? Chị cũng đừng nói với bà ấy, theo tính tình của bà ấy, sau khi biết lại không vui.”

“Đương nhiên chị sẽ không nói.” Tô Tĩnh nghiêm túc nói.

Tuy rằng cô ta không thích Thanh Ngọc nhưng cô ta thật sự thích mẹ.

Mẹ là người tốt với cô ta nhất trên thế giới này, cô ta sẽ không làm mẹ đau lòng. Cô ta còn có thể kém hơn Thanh Ngọc sao?



Hóa ra quần áo Tô Thanh Ngọc để lại rất nhiều, dù sao điều kiện của nhà họ Tô cũng không tệ lắm. Lúc trước khi ông Tô ra đi để lại một khoản tiền gửi ngân hàng, cộng thêm đãi ngộ của hai vợ chồng nhà họ Tô với mình cũng không tệ. Mặc dù nuôi dưỡng bốn đứa bé cũng không quá khốn khó.

Tuy rằng Tô Thanh Ngọc không được yêu thương nhưng cũng ăn mặc không lo. Dù sao hai vợ chồng cũng giữ gìn mặt mũi rất tốt.

Có điều quần áo toàn là váy vóc gì đó, không thích hợp mặc về nông thôn. Tô Thanh Ngọc bèn thu dọn một ít quần áo đầu thu và cuối thu, cùng một số nội y để tắm rửa. Còn về áo bông các loại, cô định đến lúc đó kêu người nhà gửi xuống cho cô.

Có người giúp đỡ, cần gì phải khiến bản thân vất vả cực khổ mang vác hành lý chứ.

Hơn nữa bây giờ trên người cũng có tiền, sau này nếu lại thiếu cái gì thì mua tại chỗ cũng được. Hơn nữa phải tới đó rồi mới biết mình cần cái gì.

Vì vậy Tô Thanh Ngọc không có nhiều hành lý, chỉ tùy tiện thu dọn là xong.

Xong việc cô còn tắm rửa một cái, đi ngủ một giấc.

Ngược là là Tô Tĩnh trên một cái giường khác trong phòng có chút không yên lòng, không ngủ được. Trong lòng cô ta luôn nghĩ đãi ngộ khác biệt giữa ruột thịt và không phải ruột thịt.

Trong một căn phòng khác, Từ Mỹ Phương cũng không ngủ được, trong đầu bà vẫn nghĩ đến những lời con gái nói.

Sau đó bà ấy nhìn về phía người chồng đeo kính đang đọc báo bên cạnh, dứt khoát hỏi dò: “Lão Tô à, tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên lòng. Nếu không tôi chuẩn bị thêm đồ ăn dùng cho Thanh Ngọc nhé. Dù sao nó cũng là do chúng ta sinh.”

Tô Quân Cường nghe vậy lập tức nghĩ tới lời lúc trước của Thanh Ngọc, Mỹ Phương thương Tô Tĩnh do mình sinh với chồng trước hơn, ông bèn cảm thấy Mỹ Phương để ý chồng trước hơn.