Chương 10: Nói Chuyện

Tô Quân Cường không có ô tô riêng, nhưng có xe đạp.

Tô Thanh Ngọc ngồi sau xe: “Cha à, lúc về cha đừng bảo là con nói nhé, mẹ sẽ không tha cho con đâu, đến lúc đó mẹ sẽ càng nhìn con không vừa mắt.”

Dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, Tô Quân Cường nghe được lời này thì có chút không vui: “Bà ấy là mẹ ruột của con đấy. Bình thường mẹ cũng thương con, với lại, tính cách mẹ con ôn hòa, có bao giờ quát mắng con đâu?”

Không quát mắng mà chỉ bạo lực thôi.

“Nhưng mẹ còn thương chị hơn, cha xem vị trí ở đoàn nghệ thuật mẹ cũng để lại cho chị con. Nếu không con sẽ bị bắt xuống nông thôn sao?”

Tô Quân Cường không còn lời nào để nói.

Ông ta phải cam chịu sự thật.

Dù sao chính ông ta cũng đã sắp xếp ổn thỏa cho hai đứa con trai.

Tô Thanh Ngọc đột nhiên nói tiếp: “Cha à, thật ra con xuống nông thôn, người con không yên lòng nhất chính là cha.”

Tô Quân Cường hiếm khi có cơ hội nói chuyện phiếm với con gái út, nghe cô nói như vậy thì cảm thấy hơi buồn cười, vừa giẫm lên bàn đạp vừa hỏi: “Cha có gì mà không yên tâm.”

“Hai anh trai đều không có ở nhà, đến khi con đi rồi thì trong nhà chỉ còn lại cha mẹ và chị. Nhưng mẹ sẽ đặt hết tâm tư lên người chị, không phải cha thành người cô đơn sao?”

Tô Quân Cường nghe vậy, trong lòng hơi nghẹn lại.



Con gái ruột xuống nông thôn, con trai lớn đi tòng quân, con trai thứ hai thì đi học đại học Công Nông Binh, trong nhà chỉ còn lại vợ và con gái nuôi.

Không biết vì sao, trong lòng ông ta đột nhiên có hơi hụt hẫng, tự nhiên cảm thấy nghẹn khuất.

Dọc theo đường đi hai người không nói thêm gì nữa, im lặng về đến khu ủy ban.

Vào cổng gặp được mấy người quen tan làm đang về nhà, Tô Quân Cường đều vô cùng nhiệt tình với mọi người.

Bây giờ ông ta có thể ngồi trên vị trí này, không phải vì ông ta có năng lực, mà là dựa vào những kinh nghiệm đối nhân xử thế cha dạy cho mình.

Có người hỏi: “Thanh Ngọc đã về rồi à, không nằm viện nữa sao?”

“Thân thể con bé không tốt, đi truyền chút dinh dưỡng thôi, tôi không yên tâm nên để con bé nằm viện hai ngày, dù sao cũng chuẩn bị xuống nông thôn, phải bồi bổ thân thể cho tốt mới có sức xây dựng nông thôn.” Tô Quân Cường mặt không đổi sắc nói.

Tô Thanh Ngọc nói thêm vào: “Thân thể là tiền vốn của cách mạng, bây giờ cháu rất khỏe mạnh, sau khi xuống nông thôn nhất định có thể gây dựng sự nghiệp.”

Tuy rằng mọi người đều biết thanh niên trí thức xuống nông thôn sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Tô Thanh Ngọc nói xong, họ vẫn nể tình cổ vũ vài câu. Làm Tô Quân Cường cảm thấy có chút mặt mũi.

Ông ta cảm thấy sau lần tuyệt thực này, tính tình của cô đã khéo léo hơn chút, giống như ông ta vậy.

Hai cha con cùng nhau vào nhà, thấy Từ Mỹ Phương và Tô Tĩnh đang quét dọn vệ sinh ở trong nhà.

Hai người đều mặc đồng phục ở đoàn nghệ thuật, thoạt nhìn hai mẹ con rất giống nhau. Cũng không có gì kỳ lạ, dù sao hai người đều có thân hình cao gầy, đôi mắt to và khuôn mặt trái xoan. Khí chất mềm mại uyển chuyển giống như phụ nữ Giang Nam. Thật ra khuôn mặt và đôi mắt nguyên chủ cũng giống hai người họ, nhưng cô có đôi mày giống Tô Quân Cường, trên mặt còn có hai lúm đồng tiền.



Nghe thấy tiếng động, hai người họ quay đầu nhìn lại, thấy hai cha con Tô Thanh Ngọc và Tô Quân Cường.

Từ Mỹ Phương nhìn thấy con gái út đã trở về, vẻ mặt thả lỏng, có chút hưng phấn.

Tô Tĩnh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ân cần qua cầm lấy tập tài liệu cho Tô Quân Cường, còn lấy dép lê cho ông ta: “Sao hôm nay cha về muộn thế, có phải ở chỗ làm có nhiều việc lắm không?”

Bình thường Tô Tĩnh cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Tô Quân Cường cũng rất hài lòng với đứa con gái này, bây giờ trong lòng luôn cảm thấy không được tự nhiên, không biết đáp lại như thế nào bèn ừ một tiếng.

Tô Tĩnh cảm thấy cảm xúc của ông ta hơi bất thường, nghĩ là do Tô Thanh Ngọc nên nhìn về phía cô nói: “Thanh Ngọc, em đi đâu vậy, mẹ đến bệnh viện tìm em mà không thấy, mẹ đã rất lo lắng đó, chị và mẹ ở bên ngoài tìm em nửa ngày vừa mới về đấy.”

Tô Thanh Ngọc vẫn luôn nhìn cô ta biểu diễn, nghe cô ta chuyển đề tài về phía mình, thì nhẹ nhàng đặt hành lý xuống đất, kinh ngạc nói: “Mẹ đi tìm em à? Em không biết, em xuất viện đi tìm ba, nói cho với cha chuyện em đồng ý xuống nông thôn chuyện để cha yên tâm.”

Từ Mỹ Phương nói: “Không có việc gì thì tốt, lần sau phải gọi điện cho mẹ trước, để mọi người yên tâm.”

“Không có lần sau, không phải hai ngày nữa con đi rồi sao? Không biết bao giờ có thể gặp lại đâu.”

Từ Mỹ Phương nghe vậy, thần sắc ảm đạm.

Tô Tĩnh thấy mẹ không vui, có chút tức giận, muốn phản bác vài câu thì nghe thấy Tô Quân Cường nói: “Thanh Ngọc à, con về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống nông thôn đi.”

“Vâng.” Tô Thanh Ngọc lười cãi nhau với Tô Tĩnh.

Chỉ có trẻ con mới ồn ào nhốn nháo.