Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố

Chương 15: Xóa nạn mù chữ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thật ra, lúc trước trong đội cũng có lớp học xóa mù chữ, lúc ấy Hứa Căn Sinh cũng theo học qua một lớp rồi. Nhưng mà đầu óc của ông ta lại không bằng người khác, nên nhớ thế nào cũng không thể nhớ được mấy chữ. Cuối cùng, ông ta chỉ biết được một số chữ đơn giản mà thôi.

Vì vậy, khi nghe Tô Mạn nói có thể dạy ông ta, sao ông ta có thể không xấu hổ cho được! Để vãn bối phát hiện mình ngốc như thế, thật đúng là chuyện mất mặt!

Tôi Mạn đưa ra ý kiến: “Thật ra gần đây cháu có ý định, đợi có cơ hội, cháu muốn mở trường luyện thi để giúp những người trong đội biết chữ.”

“Cháu còn có ý định này sao?” Hứa Căn Sinh ngạc nhiên hỏi.

Tô Mạn cười, gật đầu: “Chú à, mặc dù cháu chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, nhưng cháu vẫn còn giữ lại tài liệu học của chị ở nhà, ngay cả đề cấp hai cũng biết làm. Vì thế việc biết chữ này không thành vấn đề. Trước đây, cháu cảm giác cơ thể mình không khỏe, cũng không muốn lo chuyện bao đồng. Nhưng sau này, cháu nghĩ thoáng hơn, cả đời người của cháu phải làm chút chuyện gì đó ý nghĩa.”

Vợ của Hứa Căn Sinh hiểu ra, hỏi: “Vì vậy bây giờ, cháu mới luôn đi giúp đỡ người khác à?”

“Đều là tiện tay mà thôi, cũng không tính là chuyện gì to tát cả. Vì vậy cháu vẫn muốn làm chút việc gì đó càng có ý nghĩa hơn. Cái suy nghĩ này cũng nhờ vào lúc cháu giúp dì đi đăng ký nông cụ trong nhà kho ấy, cháu phát hiện ra rất nhiều người ngay cả tên của mình cũng không viết được, vì vậy cháu lập tức nảy ra ý định này. Dù sao lợi dụng thời gian nghỉ ngơi, dạy cho mọi người một khóa học gì đó, cũng không sao hết. Cháu làm việc đều tự nguyện, làm không công, không màng gì hết, chỉ muốn làm chuyện có ý nghĩa thôi!”

“Được lắm, đứa nhỏ như cháu nghĩ như thế, thật sự rất hào phóng.”

Hứa Căn Sinh tán thưởng.

Trước đây, lớp xóa nạn mù chữ của họ từng mời thầy dạy về, đó cũng không phải miễn phí, còn phải có thù lao. Bao người ta ăn cơm thì không nói, mà còn phải cho lương thực khác nữa.

Bây giờ, Tô Mạn tự nguyện không ai bắt mà đi giúp đỡ mọi người như thế, điều này làm cho Hứa Căn Sinh không thể nào không cảm động được.

“Nếu cháu thật sự có ý định này, thì để chú đi nói với đại đội trưởng một câu. Cũng có thể thuận tiện tổ chức hơn, có đại đội trưởng giúp đỡ, ý định của cháu sẽ thực hiện nhanh hơn. Đến lúc đó, chú cũng sẽ đi theo nghe cháu giảng bài.”

Tô Mạn cảm kích nói: “Chú đúng là người toàn tâm toàn ý vì đội.”

Tô Mạn cũng không đợi lâu nữa, mục đích của cô đã đạt được, vì thế cô cũng rời đi.

Nếu muốn đạt được mục đích của mình, không chỉ làm nhiều chuyện tốt, bạn phải soát được cảm giác tồn tại của mình, đồng thời cũng phải bộc lộ năng lực của bản thân.

Trên đường đi, đột nhiên 789 xuất hiện hỏi: “Ký chủ, cô thay đổi lớn thật đấy. Nhưng cuối cùng, trong lòng tôi vẫn không hiểu một chút. Rốt cuộc thì cô muốn làm gì vậy?”

Nó có thể cảm nhận được ký chủ của mình sinh ra giá trị thiện ý, nhưng lúc này rõ ràng ký chủ làm việc tốt, nhưng giá trị thiện ý một chút cũng không tăng lên...

Tô Mạn nói: “Có phải tôi đang làm việc tốt không?”

“... Phải.”

“Vậy đúng rồi, mi đừng có quan tâm trong lòng tôi đang nghĩ gì nữa! Mi chỉ cần biết là tôi đang làm việc tốt là được rồi, dù sao thì kết quả mới là trọng yếu nhất. Mi xem, thấy mọi người vui vẻ nhiều hơn rồi kìa.”

789: “...” Nó thế mà lại cảm thấy đạo lý này rất hay.



Trước kia khi Hứa Căn Sinh làm đội trưởng cũng không tệ, cần cù chịu khổ. Đặt toàn bộ thể xác và tinh thần của mình ở trong đội.

Nhưng sau này vì biết ít chữ, hơn nữa đến tuổi rồi, cho nên cũng lui xuống.

Sau khi lui xuống Hứa Căn Sinh cũng chưa bao giờ tranh đoạt quyền lợi gì với đội trưởng mới, lui xuống rồi gần như không quản chuyện gì.

Cho nên quan hệ với đại đội trưởng mới họ Quách vẫn khá tốt.

Bởi vì cảm thấy đề nghị của Tô Mạn rất tốt, khi Hứa Căn Sinh tan làm, tiện thể đi cùng đại đội trưởng Quách. Trên đường bèn nói thế này với đại đội trưởng Quách.

“Lão Quách à, bản thân tôi cũng không biết mấy chữ, hiểu được nỗi khổ này. Tôi già rồi còn chưa tính. Nhưng tụi nhỏ còn trẻ. Bây giờ nhiều đứa cũng không biết chữ. Với lại đám thanh niên trẻ tuổi này, trước kia cũng không học hành cho tốt, bây giờ vẫn có cơ hội dạy mấy chữ cho tụi nó. Sau này dù sao cũng có ích.”
« Chương TrướcChương Tiếp »