“Vậy thì đúng rồi, cháu và Đại Nha cùng thế hệ đấy, là em trai của Đại Nha. Còn là anh của Nhị Nha và Tam Nha, cháu phải yêu thương con gái trong nhà. Cũng giống như cha của cháu cùng với bác cả và chú ba của cháu yêu thương cô vậy đó. Biết chưa?”
Tô Đại Bảo: “...” Cho nên về sau phải để đồ ăn ngon trong nhà cho chị và em gái sao?
Cậu bé cảm thấy rất đau khổ.
Dưới sự yêu cầu của Tô Thanh Hòa, Tô Đại Bảo đã chân thành xin lỗi Đại Nha.
Đại Nha vội xua tay: “Không sao không sao. Chị không giận đâu.”
Tô Thanh Hòa: “Chính là như vậy, anh chị em trong nhà phải yêu thương lẫn nhau. Nhất là con trai phải quan tâm con gái, biết chưa? Giống như cha của các cháu yêu thương em gái là cô đây. Biết chưa?”
Bọn nhỏ đều gật đầu. Trong đầu nghĩ đến, chẳng trách cha lại thương cô như vậy. Thì ra là như thế.
Tô Đại Bảo lại muốn khóc, cậu bé không muốn làm con trai chút nào.Vì sao trong nhà lại không sinh thêm nhiều con trai, để sinh ra cậu bé là con gái. Bây giờ cậu và Nhị Bảo phải chăm sóc cho nhiều chị em gái như thế này, sau này sẽ thế nào đây?
Vì vẫn còn bận việc đồng áng, đội sản xuất tan làm cũng muộn. Lúc hai người Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa trở về, trời đã sắp tối rồi.
Nếu không phải vì ban đêm không nhìn thấy, không chừng còn phải làm việc vào ban đêm nữa.
Về đến nhà, hai anh em phát hiện đồng chí Cao Tú Lan, chủ của gia đình không có ở nhà.
Tô Ái Quốc lo lắng hỏi: “Mẹ đâu?”
Tô Thanh Hòa nói nhỏ: “Mẹ lên núi rồi, thật ra hôm nay em và mẹ không chỉ mang lương thực về mà còn mang một cái chảo sắt lớn về nữa. Ban ngày, em và mẹ không dám cầm về, sợ sẽ bị người khác chú ý. Giấu nó ở trên núi, mẹ lo lắng nên lên đó trông coi rồi. Anh, hai người len lén lên núi tìm mẹ đi, ở trong hang động trước kia anh ba được sinh ra ấy.”
Ồ, nơi đó bọn họ đều biết. Năm đó mẹ của bọn họ làm việc trên núi thì chuyển dạ cho nên sinh ra em ba ở trong cái động gần đấy. Mấy năm nay, mẹ thường xuyên nói với bọn họ chuyện này, còn dẫn bọn họ đến hang núi để nói qua vài lần.
Kể đi kể lại mấy lần đều khiến bọn họ cảm động, nước mắt giàn giụa.
Nghe tin mẹ già còn đang chịu vất vả ở bên ngoài, hai anh em không chút nghĩ ngợi nhanh chóng lên núi tìm người, vác chảo về.
Một lát sau, hai anh em đã trở về. Tô Ái Quốc vác cái chảo trên lưng, Tô Ái Hoa thì cõng Cao Tú Lan.
Vào trong nhà thì vội vàng đem chảo sắt lớn đặt lên bếp lò ở phòng bếp.
Nhìn cái chảo sắt to lớn trong nhà, cả nhà đều rất vui mừng. Trong đội không mấy nhà có được chảo sắt đâu, cuối cùng cũng có thể ăn được món rau xào rồi... À, cũng đâu có món xào.
Chẳng qua cuối cùng cũng có cái để tưởng nhớ.
Cất kỹ chảo sắt, lúc này đám người Tô Ái Quốc mới ngửi thấy mùi thơm của thức ăn từ trong phòng bếp.
Tô Thanh Hòa cười nói: “Hôm nay có chuyện vui lớn như vậy, tối nay, chúng ta phải ăn một bữa để ăn mừng mới được.”
“Ăn mừng cái gì chứ, chịu vất vả đều là hai mẹ con ta.” Cao Tú Lan đấm vào tay chân của mình, chỉ vào hai anh em: “Mẹ từng tuổi này rồi còn phải vất vả vì cái nhà này, hai đứa có thấy thẹn với lòng không?”
Tô Ái Quốc và Tô Ái Hoa liên tục gật đầu: “Thẹn thẹn, mẹ đã chịu khổ rồi.”
Cao Tú Lan hừ một tiếng: “Biết rồi thì tốt. Thanh Miêu Nhi đã làm cơm rồi thì đi ăn thôi, cũng phải nhớ kỹ đứa em gái tốt của mấy đứa đó.”
Cao Tú Lan ra lệnh, những người khác lập tức bắt đầu bận rộn. Thời điểm như thế này đương nhiên không thể để em chồng và mẹ chồng vất vả nữa, Lâm Thục Hồng đổ đồ ăn từ trong bình gốm ra chậu lớn, Đinh Quế Hoa thì đi bày biện bát đũa, tay chân lưu loát.
Tô Thanh Hòa và Cao Tú Lan đã ngồi vào bàn chờ từ sớm.
Nhìn bộ dạng cần cù hiền lành của hai người chị dâu, Tô Thanh Hòa cảm thấy tự ti. Sau này nếu cô lập gia đình chắc chắn không thể làm được như vậy.
Nếu sau này đổi lại là cô... Cô liếc nhìn mẹ của mình ngồi bên cạnh... trong lòng thầm niệm một câu a di đà phật.
Bữa cơm hôm nay đối với nhà họ Tô cũng có thể được coi là đồ ăn ngon. Không làm đau cổ họng, ăn vào bụng một cách thoải mái.
Sau khi ăn xong, nằm trên giường vẫn còn dư vị sót lại.
Nhà họ Tô không có nhiều phòng, bọn nhỏ đều chen lấn cùng với cha mẹ mình trong một phòng. Dù sao giường cũng lớn, chen một chút là có thể ngủ được.
Tô Đại Bảo trằn trọc không ngủ được, cậu nhóc hỏi cha mẹ của mình: “Mẹ ơi, sau này con phải chăm sóc chị Đại Nha, Nhị Nha và Tam Nha sao?”
Đinh Quế Hoa vẫn còn đang hồi tưởng về món ăn ngon lúc này, nghe được câu này thì bừng tỉnh: “Ai nói vậy?”
“Cô nói, nói là con trai phải yêu thương con gái giống như cha của tụi con thương cô vậy.”