Chương 1: Mới Vào Hệ Thống

“Ôi Thanh Miêu Nhi của mẹ, tâm can bảo bối trong lòng mẹ, mấy đứa ranh con vô lương tâm này, thế mà độc ác như vậy, tao chỉ mới có đi về nhà mẹ đẻ một chuyến, thế mà chúng mày đã hành hạ em gái thành bộ dạng này, hai lạng khoai lang sấy kia, có phải bị vợ thằng cả ăn rồi không, đúng là có vợ thì quên mẹ, đám sói mắt trắng này, tao đánh chết chúng mày.”

“Mẹ à, không phải đâu, sáng sớm em gái đã ăn hết hai lạng khoai sấy rồi, còn ăn thêm một bát cháo nhỏ.”

“Nói láo, con bé ăn rồi mà còn có thể đói đến hoa mắt chóng mặt à? Bà đây không so đo với chúng mày nữa, nhanh chóng đưa Thanh Miêu Nhi đi đến bệnh viện huyện.”

Một tiếng khóc rống ầm ĩ, theo đó là những tiếng gọi ồn ào đến mức gà bay chó sủa, Tô Thanh Hòa từ từ khôi phục lại ý thức của mình, đương nhiên cô vẫn chưa mở mắt ra, giống như có một loại sức mạnh nào đó khiến cho cô không cách nào động đậy, chỉ biết mình giống như nằm trên một chiếc ván gỗ được đặt trên xe, không ngừng lắc lư.

Trong đầu cô lẩm bẩm: “Hệ thống, mi ở đâu.”

“Hệ thống quân tẩu toàn năng số 01 tạm thời phục vụ cho ký chủ.” Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu cô.

Tô Thanh Hòa đáp: “Tao đang ở nơi nào vậy, chẳng phải mi nói chỉ cần ràng buộc với mi, là tao có thể sống sót ư, đây là đâu? Tao không ở trong nhà mình sao?”

“Nơi này là Hoa Quốc ngày 11 tháng 5 năm 1960, bây giờ ký chủ đang ở trong một thôn trang nhỏ ở khu vực Bắc Bộ, bởi vì bản đồ không được đầy đủ, vì thế không cách nào nói rõ địa điểm, ký chủ có thể tự mình tiến hành hỏi thăm.”

“… Năm 1960 ư?”

“Đúng thế kỷ chủ.”

Trong lòng Tô Thanh Hòa vô cùng kích động.



“Mi nói chỉ cần ký khế ước với mi là tao có thể sống mà, mi định để cho tao sống như thế này ư? Đừng bắt nạt người văn hóa thấp như tao, năm 1960 chính là một trong những năm của kế hoạch Đại Nhảy Vọt, người người đều phải ăn đất, đây là mi muốn cho tao sống lại rồi lập tức chết đói đấy hả?”

“Bổn hệ thống chỉ là khế ước tạm thời, ký chủ có thể hủy bỏ bất kỳ lúc nào.”

“Sau khi hủy bỏ thì tao có thể trở về hả?” Nếu như cái giá phải trả cho việc có được hệ thống chính là ở lại thập niên sáu mươi, cô tình nguyện quay về thế kỷ 21 làm một trạch nữ bình thường, tốt xấu gì còn có thể ăn fastfood.

“Ở thế giới tương lai, ký chủ đã bị chết não, sau khi trở về có thể nhìn thấy dáng vẻ của mình hóa thành tro, bởi vì không có vật dẫn bảo tồn sóng điện não của ký chủ, thời gian tồn tại của ký chủ không quá ba giây.”

“…” Đây chẳng phải ký khế ước thì sống, không ký khế ước sẽ chết ư?

Vẻ mặt Tô Thanh Hòa không còn gì hối tiếc.

Làm một trạch nữ có thâm niên, Tô Thanh Hòa sẽ không tùy tiện ra ngoài, ăn cái gì cũng đặt qua mạng, mua đồ thì lên taobao vạn năng giao đến tận nhà, một năm có 365 ngày thì có 360 ngày cô ở trong nhà, còn lại mấy ngày thì ra ngoài đường phơi nắng bổ sung canxi.

Ở trong thời kỳ lòng người khó đoán này, Tô Thanh Hòa cảm thấy ở trong nhà mới chính là an toàn nhất, đây là lý do mà cô luôn dùng để biện minh cho chuyện mình ở nhà.

Nhưng mà câu nói họa từ trên trời rơi xuống thật đúng là vận vào người cô.

Lúc đó đang trong kỳ nghỉ lễ, lại trùng với ngày nghỉ của thợ sửa điện nước, đèn điện trong nhà đều xảy ra vấn đề. Tô Thanh Hòa có thể chịu đựng được mọi chuyện, chỉ riêng bóng tối và thời gian không có máy vi tính. Vì thế cô lật tìm đèn dự phòng trong nhà, chính mình tự đi thay bóng đèn, kết quả bóng đèn đột nhiên nổ tung… Cô bị dọa đến mức ngã ngửa ra khỏi ghế, kết quả thì mọi người cũng có thể tưởng tượng rồi đó.

Ngay tại lúc Tô Thanh Hòa cho rằng mình sẽ đi đời nhà ma, một âm thanh kỳ quái đột nhiên vang lên bên tai cô.



“Tìm được ký chủ phù hợp với điều kiện, hệ thống một lần nữa khởi động, xin chào ký chủ thực tập, hệ thống quân tẩu toàn năng mã số 01 rất vui lòng được phục vụ cô, thông qua kiểm tra xác nhận vật dẫn của ký chủ sắp hết năng lượng, xin mời ký chủ lựa chọn có hay không ký khế ước với bổn hệ thống để lấy được vật dẫn mới.”

Có thể sống sót thì ai muốn chết chứ, nhất là một người vừa nhát gan, lại sợ chết như Tô Thanh Hòa, cô còn chẳng kịp cân nhắc gì, trực tiếp đáp: “Tôi đồng ý, tôi đồng ý!”

Một luồng ánh sáng ập đến, Tô Thanh Hòa theo bản năng nhắm chặt mắt, cảm thấy chính mình giống như bị một thứ nào đó tháo rời ra, sau đó bắt đầu lơ lửng.

Lơ lửng lơ lửng bay đến thập niên sáu mươi.

(Chưa xong còn tiếp)

Lời của editor: Đây là bộ điền văn đầu tiên mình làm, các bạn có góp ý gì có thể cmt ở bên dưới. Vì raw bộ này hơi khó nên mình sẽ lết từ từ.



Chú giải: [Nguồn:Sưu Tầm.]

Sau khi đảng Cộng sản Trung Quốc phát động phong trào “Đại nhảy vọt” vào năm 1958, Trung Quốc đã xảy ra nạn đói kéo dài trong thời gian 4 – 5 năm, nhiều số liệu nghiên cứu chỉ ra hơn 40 triệu người đã thiệt mạng vì kiếp nạn do chính sách duy ý chí này.

Nạn mất mùa chết đói làm hàng chục triệu người Trung Quốc thiệt mạng trong giai đoạn 1958 – 1961 là do con người gây ra. Con số người chết thực sự vì thảm họa này đến nay vẫn là dấu hỏi lớn.

Trước thập niên 1980, chính quyền Trung Quốc nhận định “Đại nhảy vọt” 1959 – 1961 là “Ba năm thảm họa tự nhiên”, sau đó đã phải đổi cách gọi là “Thời kỳ ba năm khốn khó”. Nghiên cứu lịch sử đã ghi lại, thực tế ba năm này là thời gian mà Trung Quốc mưa thuận gió hòa, không hề xảy ra thảm họa tự nhiên như hạn hán hay lũ lụt nào. Nạn mất mùa làm hàng chục triệu người chết đói này xảy ra hoàn toàn là vì “nhân họa”.