Chương 8: Rời đi

Cậu mệt mỏi thϊếp đi, chìm sâu vào giấc mơ. Lần này, hình ảnh anh ta hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh ta không còn lạnh lùng, mà nhẹ nhàng mỉm cười với cậu, nhưng cậu không với tay tới nữa. Khi tỉnh dậy, đôi mắt cậu sưng húp vì khóc, cậu ngồi trên giường, ánh mắt trống rỗng, không biết suy nghĩ gì. Trái tim cậu nặng nề, tâm trạng buồn lê thê, đau đớn như đè nặng từng hơi thở.

Ngày qua ngày, cậu luôn bị ám ảnh bởi giấc mơ và nụ cười ấy. Cậu nghĩ kĩ rồi, nhất định phải tìm ra sự thật, cậu thường xuyên lui tới quán cà phê nơi họ từng gặp nhau. Mỗi lần bước vào quán, cảm giác hụt hẫng lại trào dâng, như mọi hy vọng dần tan biến. Quán cà phê yên tĩnh, tiếng cười nói xung quanh như xa lạ, cậu chỉ ngồi một góc, ánh mắt mòn mỏi chờ đợi một hình bóng quen thuộc.

Thời gian trôi qua, cậu cảm thấy nản lòng. Những ly cà phê trở nên lạnh ngắt, những chiếc ghế trống vắng không còn ấm áp như trước. Trái tim cậu càng thêm trĩu nặng, như có một lỗ hổng không thể lấp đầy. Cậu quyết định ra về, từng bước chân như nặng trĩu, tưởng chừng không thể nhấc lên.

Nhưng rồi, ngay khi cậu bước ra cửa, hình bóng anh ta hiện lên trước mắt. Tim cậu đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Chạy vội ra khỏi quán cà phê, cậu đuổi theo bóng lưng quen thuộc. Trong lúc vội vàng, cậu va phải một người đang bê thùng, loạng choạng ngã. Đúng lúc đó, anh ta quay lại và đón được cậu, giữ cậu không bị ngã.

Giây phút ấy, thời gian như ngừng lại. Hơi thở của anh ta gần kề, trái tim cậu đập loạn nhịp. Không gian xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại anh ta và cậu. Ánh nắng chiều nhẹ nhàng xuyên qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt anh ta, làm nổi bật nụ cười ấm áp.

“Vẫn hậu đậu như vậy.”

Giọng anh ta nhẹ nhàng vang lên, như xoa dịu mọi nỗi đau trong lòng cậu.

Cậu nhìn vào mắt anh ta, mọi cảm xúc lẫn lộn dồn nén bấy lâu bùng lên. Đôi mắt cậu đỏ hoe, lấp lánh những giọt nước mắt chưa kịp rơi. Không còn do dự, cậu nói, giọng khẽ run nhưng kiên quyết.

“Tôi muốn nói chuyện với anh.”

Mọi thứ xung quanh như nín thở chờ đợi. Khung cảnh yên tĩnh của quán cà phê, những chiếc bàn ghế gỗ, hương cà phê thơm nồng nàn... tất cả như hòa quyện lại, tạo nên một bức tranh đầy xúc cảm. Cảm giác lâng lâng khi mọi khúc mắc chưa được giải đáp, sự quyết tâm khi cậu quyết định đối diện với anh ta, tất cả tạo nên một cơn sóng cảm xúc mạnh mẽ, cuốn trôi mọi nghi ngờ và lo âu trong lòng cậu.

Hai người ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, không khí giữa họ tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ tích tắc. Ly cà phê trước mặt đã nguội lạnh, nhưng cậu vẫn chưa cất lời. Cậu không biết nên bắt đầu từ đâu, cảm giác ngập ngừng, lưỡng lự. Họ chỉ lặng thinh, nhìn ly cà phê không còn khói bốc lên.

Quán cà phê hôm nay không quá đông khách, những chiếc bàn gỗ sáng bóng, những bức tranh trang trí treo trên tường, và ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, tạo nên một không gian ấm áp nhưng trầm lắng. Cậu nhìn quanh, rồi lại hướng mắt về ly cà phê của mình, tay cầm lấy hai viên đường, nhẹ nhàng thả vào ly.

Tiếng đường rơi vào cà phê vang lên khe khẽ, như một âm thanh phá vỡ sự tĩnh lặng. Cậu cầm muỗng khuấy nhẹ, đôi mắt vẫn dán chặt vào ly cà phê trước mặt. Cuối cùng, cậu không nhìn lên, giọng nói khẽ khàng.

“Chúng ta... trước kia đã từng gặp nhau rồi?”

Anh ta không trả lời ngay lập tức, mà nhìn chăm chú vào cậu. Ánh mắt anh ta sâu thẳm, chứa đựng bao nhiêu cảm xúc khó tả. Sau một lúc, anh ta cũng cầm lấy hai viên đường, thả vào ly cà phê của mình, dùng muỗng khuấy lên. Tiếng muỗng chạm vào ly vang lên đều đặn, hòa cùng nhịp đập tim của cậu.

“Đã từng.”

Anh ta nói, giọng điệu trầm ấm, nhưng cũng mang theo chút cảm xúc gì đó.

“Dạo này, có vẻ em sống rất tốt.”

Cậu ngước mắt lên, nhìn anh ta. Đôi mắt cậu đỏ hoe, lòng ngực như bị ép chặt. Câu hỏi của anh ta khiến tim cậu đập mạnh, mọi ký ức xưa cũ như tràn về, lấp đầy tâm trí cậu. Cậu không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết rằng, giây phút này, tất cả những cảm xúc đan xen, nỗi đau và niềm hy vọng, đều hiện diện rõ ràng trước mặt.

Phải, cậu sống rất tốt.

Mỗi đêm đắm chìm vào cảm giác hư vô, lạc vào nơi vô tận cùng những câu hỏi không tên. Mỗi đêm, những ác mộng của kí ức cứ đeo bám lấy cậu, ăn sâu vào trong tiềm thức, nhớ không được, quên cũng không xong. Mỗi ngày, cậu lại ngồi với những suy tư, cảm xúc đau đớn bủa vây lấy cậu, cảm giác như nghẹt thở, cậu không thể chịu được.

Mất trí nhớ, mất kí ức, mất luôn cả bản thân. Đối với cậu mà nói, không phải cậu muốn tìm kiếm lại kí ức, cậu chỉ muốn lời giải thích cho những ám ảnh ngày qua.

Cậu không chắc bản thân mình có thật sự hạnh phúc. Cậu cảm thấy mất trí nhớ như một sự trừng phạt, một nỗi đau đớn khôn nguôi. Những tháng ngày trôi qua trong mơ hồ và cảm xúc không tên, cậu vật vã với những cơn ác mộng và nỗi buồn không thể giải thích. Trái tim cậu như bị bóp nghẹt, nỗi đau lại trào dâng. Cậu ôm lấy ngực, cuối gầm xuống, nước mắt khẽ rơi từng giọt.

Cậu ngước nhìn anh ta lần nữa, ánh mắt đầy đau khổ và tuyệt vọng. Không nói thêm lời nào, cậu đứng dậy, cảm giác như chân mình nặng trĩu. Cậu bước đi, nhưng rồi quay đầu lại, giọng nói vỡ òa trong không gian yên tĩnh của quán cà phê.

“Tôi chỉ muốn biết người trong giấc mơ của tôi là ai, giờ tôi biết rồi. Mong anh... không xuất hiện trước mặt người nhà tôi nữa.”

Cậu rời đi mà không ngoảnh lại, từng bước chân như mang theo cả nỗi đau và tuyệt vọng. Tiếng chuông cửa quán cà phê vang lên khe khẽ khi cậu bước ra ngoài, khung cảnh xung quanh trở nên mờ ảo. Cậu cảm thấy lạnh lẽo, cô đơn và trống trải hơn bao giờ hết.

Ngoài trời, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa thoang thoảng. Cậu bước đi, để lại sau lưng mọi ký ức và cảm xúc, dù cho chúng có đang gào thét trong lòng. Trái tim cậu dường như bị xé toạc, nhưng cậu biết rằng mình phải tiếp tục bước đi. Cậu không chắc bản thân còn có thể chịu đựng được nữa không nếu tiếp tục đối diện với anh ta.