Chương 2: Muốn trốn thoát

Chương 2

Lúc trước, đêm đầu tiên Trì Khâm lẻn vào Ngọc Diện Đường, cậu đã thay người thị tẩm, đi đến bên cạnh Hoa Lộng Nguyệt, hơn nữa cậu cũng rất lớn mật cởi bỏ mặt nạ trên mặt Hoa Lộng Nguyệt ra, vốn dĩ kết cục là một cái chết, nhưng sự việc đã được giải quyết bằng sự dũng cảm của Trì Khâm, cậu không những không sợ hãi trước khuôn mặt của Hoa Lộng Nguyệt mà ngược lại cậu còn khen đẹp.

__________________

Nếu như gương mặt của Hoa Lộng Nguyệt sau khi luyện công không có vết, thì kỳ thật vô cùng đẹp trai, cho nên khi Trì Khâm khen ngợi hắn ta, thì hoàn toàn cũng không phải là trái với lương tâm.

Đại khái là bởi vì lần đầu tiên có người khen mình đẹp, Hoa Lộng Nguyệt nhất thời ngơ ngác, vốn dĩ hắn ta đã bóp cổ Trì Khâm, chỉ cần hơi dùng một chút lực, thì cổ Trì Khâm sẽ bị vặn gãy, nhưng sau khi nghe được lời khen ngợi của Trì Khâm, ngón tay hắn ta dần dần được buông lỏng.

Sau đó, Trì Khâm bị Hoa Lộng Nguyệt giữ lại bên cạnh, Hoa Lộng Nguyệt chẳng sợ nhưng cũng không tin tưởng cậu, thậm chí còn cảm thấy cậu có mục đích nào đó, nhưng điều này cũng không ngăn cản Hoa Lộng Nguyệt đến gần cậu, thậm chí đến cuối cùng, hắn ta còn tiết lộ bí mật sâu sắc nhất của mình, chính là cơ thể song tính này, hoàn toàn để lộ trước mặt Trì Khâm.

Khi Hoa Lộng Nguyệt cởi bỏ quần áo của chính mình, kỳ thực là có chút do dự, một mặt hắn ta đã có chút thích Trì Khâm, nhưng mặt khác, bản tính đa nghi không cho phép hắn ta để lộ điểm yếu của mình cho bất cứ ai, cho nên hắn ta quyết định, nếu Trì Khâm không ghét bỏ thân thể của hắn, thì hắn ta sẽ giải tán Ngọc Diện Đường, từ nay về sau sẽ là một đôi, tuy nhiên, cho dù Trì Khâm có tỏ vẻ chán ghét dù chỉ là một chút, hắn ta sẽ không chút do dự mà tự tay đâm vào trái tim của Trì Khâm.

Quả nhiên, kết quả không làm hắn ta thất vọng, Trì Khâm vô cùng thương và tiếp nhận hắn ta, lúc này Hoa Lộng Nguyệt đã rơi vào cạm bẫy, hơn nữa còn không thể vãn hồi, vì vậy mà sau khi Trì Khâm rời đi, hắn ta suýt chút nữa đã trở thành một yêu ma.

Trì Khâm không biết mình lại bị xuyên đến thế giới này, cho nên khi cậu thực hiện chiến lược nhiệm vụ, chính là không giữ lại chút ân tình nào, khiến tình thế hiện tại của cậu vô cùng nguy hiểm.

Trì Khâm nhanh chóng bước xuống giường, mặc áo khoác vào, đang định lẻn đi thì cửa phòng “Kẽo kẹt” một tiếng bị người bên ngoài đẩy ra.

Người đứng bên ngoài mặc quần áo giống cậu, là đệ tử hầu hạ thấp nhất của Ngọc Diện Đường.

"Cậu chính là người mới à? Khó trách lúc đếm luôn cảm thấy thiếu người, cả ngày cậu lười biếng, bây giờ cũng phải làm chút việc để sống phải không?"

Trì Khâm vội vàng mỉm cười gật đầu: “Đó là tất nhiên, tất nhiên rồi, nhưng có điều tôi không biết, cần tôi làm việc gì?”

Người nọ ánh mắt lóe lên hai cái, nói: "Ban đêm đường chủ không ngủ được, cần người giải sầu, cậu đi vào phòng hầu hạ đường chủ."

Trì Khâm sửng sốt một chút, hỏi: “Việc hầu hạ đường chủ, không phải có những nam sủng ở hậu viện phụ trách sao?”

"Cậu mới tới, cho nên không biết, năm năm trước, điện chủ đã vì một nam nhân mà đuổi đi tất cả nam sủng ở hậu viện. Bây giờ, việc hầu đường chủ đều là việc của chúng ta, trước đây tuyển vào một đám, tất cả đều đã bị thiệt hại..."

Trì Khâm: "!!!"

Sau năm năm không gặp, Hoa Lộng Nguyệt dường như càng thêm hung tàn.

Như chợt nhận ra mình đã nói điều không nên nói, người nọ nhanh chóng cố gắng giải quyết ổn thỏa: “Chỉ cần không vi phạm điều cấm kỵ của đường chủ, thì tính mạng của cậu sẽ không gặp nguy hiểm.”

Nếu không nói câu cuối cùng thì cậu đã không sợ hãi như vậy!

Trì Khâm đáp lại và đi theo người nọ về phía nơi ở của Hoa Lộng Nguyệt.





Bởi vì người nọ nghĩ rằng cậu là người mới đến, nên trên đường đi đã luôn dặn dò cậu những điều cần chú ý khi hầu hạ Hoa Lộng Nguyệt.





Sở dĩ nói với cậu những điều này không phải vì lo cậu sẽ chết, mà là vì lo lắng cậu chọc giận Hoa Lộng Nguyệt sẽ làm luyên lụy đến bọn họ, những đệ tử mới vào.





Trì Khâm lơ đãng nghe, trong đầu chỉ nghĩ cách để trốn thoát.





Tiếc rằng, dọc đường đi luôn có đệ tử bậc cao tuần tra, vốn dĩ là Trì Khâm không có cơ hội, lần trước xuyên vào thế giới này, cậu còn có hệ thống ban cho kiếm chiêu phù hộ, rất dễ dàng để trốn thoát, nhưng hiện tại hệ thống lại gặp trục trặc, ngoài ý muốn cậu mới vô tình xuyên vào thế giới này, cho nên dù có sở hữu bàn tay vàng cũng đều thất bại, nói chi là cậu hiện tại chỉ là một người bình thường không có võ nghệ, chưa kể các đệ tử bậc cấp đi tuần tra, thậm chí cả đệ tử cấp thấp bên cạnh cũng không thể làm gì được.

Trì Khâm còn chưa tìm được cơ hội để trốn thoát thì đã tới trước cửa phòng của Hoa Lộng Nguyệt.