Kể ra, tôi và Tần Dục Minh gặp lại nhau vô cùng ngẫu nhiên. Lần đó Charlie tổ chức tiệc mừng sau show diễn, lúc kết thúc đã là hừng đông, tôi từ chối những lời mời kế tiếp, một mình đến quán rượu quen.
Không ngờ đi được nửa đường trời lại đổ mưa, đầu tiên chỉ một hai giọt, sau đó không hề báo trước mà ào ào trút xuống, tôi không mang theo dù, trong chốc lát cũng không gọi được taxi, đành phải chui vào một quán bar vừa mắt, muốn mượn nơi này đợi mưa tạnh.
Lúc tôi bước vào cửa, lại vừa vặn nhìn thấy Tần Dục Minh ngồi trong góc, trùng hợp hơn, anh ấy cũng đúng lúc nhìn về phía cửa. Tôi chỉ hơi do dự một lát, liền đi tới, ngồi xuống đối diện anh. Anh gọi cho tôi một ly Black Russian. Đó không phải lần đầu tiên tôi uống loại rượu này, nhưng vì khoảnh khắc ấy, ý nghĩa của nó đối với tôi hoàn toàn thay đổi.
Đêm đó chẳng có chuyện gì xảy ra, tôi chỉ ngồi đối diện anh uống hết ly rượu, chưa kịp để ly xuống, một người phụ nữ ăn bận mát mẻ đã xuất hiện bên cạnh, trước hết muốn nằm úp sấp vào l*иg ngực anh rồi ôm hôn như tuyên bố quyền sở hữu, sau đó lại làm nũng kéo anh, hai người cứ thế bỏ đi. Tôi chỉ là thằng em trai không thân thiết nhiều năm không gặp, lúc đó anh cứ để mặc người phụ nữ đó kéo đi, không thèm nhìn tôi thêm.
Về phần tôi, Tần Dục Minh đi rồi mưa cũng vừa tạnh. Tôi rời khỏi quán bar, tiếp tục đi đến quán rượu quen.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như tôi tưởng tượng một tí, còn có thể cảm thấy cơn mưa kia là đặc biệt tạo ra để cho tôi gặp lại Tần Dục Minh. Chỉ là, Tần Dục Minh vốn như vậy, có lúc đau khổ tôi từng nghĩ, nếu không gặp lại nhau thì tốt rồi. Nhưng vào khi vui vẻ, lại cảm thấy đáng mừng, có thể gặp lại người đàn ông này lần thứ hai, thật sự quá tốt.
Anh là sự mâu thuẫn kịch liệt nhất trong lòng tôi, đây là sự thật tôi luôn luôn thừa nhận. Ở bên anh làm tôi biết được rõ ràng, không phải mọi cuộc gặp lại đều mang ý nghĩ hạnh phúc vui vẻ, có những lúc chỉ làm sự đau khổ khắc sâu thêm mà thôi, nhưng sự thật lại chứng minh, cũng không chỉ có đau khổ.
Bây giờ tôi đang ngồi trong phòng làm việc của vị tổng giám đốc mới, bên cạnh là quản lý của tôi Bạch Hiểu, ngồi đối diện là người vừa nhận chức Lâm Kỳ Phong.
Tôi chỉ ký với công ty này hợp đồng năm năm, có thể xem là hợp đồng ngắn nhất. Hiện giờ đã được một năm rưỡi, tôi vừa mới quay xong một bộ phim điện ảnh, từ giờ sắp bắt đầu công tác tuyên truyền. Tôi cũng không phải người xuất thân chính quy, trình độ diễn đến đâu, còn phải giao cho khán giả đánh giá, chứ tôi không biết phải nói gì về diễn xuất của mình, dù sao con người cũng rất khó tự đánh giá bản thân cho đúng, nếu diễn xuất của tôi rất dở lại càng khó nói.
Vừa mới ra mắt, đã có thể nhận vai chính một bộ phim điện ảnh, đây là nhờ phúc của A Chập.
Ánh mắt đánh giá của Lâm Kỳ Phong khiến tôi rất không thoải mái, không phải là ánh mắt nhìn một diễn viên dưới trướng, mà càng giống đang nhìn kẻ thù hơn. Tôi thật sự không biết mình có thể so sánh với vị tổng giám đốc này ở điểm nào, nếu nhất định phải so chắc chỉ có nước so cơ bụng.
Sau khi căn dặn vài câu theo thói quen, tôi theo sau Bạch Hiểu đi ra ngoài, lúc xoay người đóng cửa lại phát hiện Lâm Kỳ Phong vẫn nhìn tôi chằm chằm như cũ.
“Ngài Lâm hôm nay tâm trạng không tốt sao?” Trong thang máy chỉ có tôi và Bạch Hiểu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
“Như mọi khi.” Bạch Hiểu theo thói quen nở nụ cười, “cậu còn có thể nghỉ ngơi một thời gian, chuyện về bài hát chủ đề —”
“Bài hát chủ đề?” Tôi sững sờ, “Cái này không phải mời ca sĩ hát sao?”
“Đúng thế.” Bạch Hiểu gật gật đầu, “Sau khi quay xong, nhạc sĩ đã chọn từ trước sẽ bắt đầu sáng tác, bọn họ còn đang tìm người hát bài hát chủ đề này.”
Tôi nhìn vẻ mặt của chị, là rất muốn tôi thử một lần, thế nhưng tôi thực sự không có khả năng này, nếu như cố gắng mà cũng có thể hát vài câu, tôi cũng sẽ không ngại xấu hổ mà thể hiện tài nghệ của mình cho mọi người xem, thế nhưng trên thực tế, tới một câu tôi cũng không thể hát cho đúng nhạc, nghe một chút xíu còn tạm được, muốn tôi đi hát thì đúng là làm khó tôi.
“Tôi chính là người không đủ ngũ âm trong truyền thuyết.” Tôi lập tức bác bỏ suy nghĩ của Bạch Hiểu, “Cái gọi là không đủ ngũ âm, chính là đến bài Hai con hổ cũng không thể hát được.”
Bạch Hiểu thoáng nhướng mi, yêu cầu tôi hát lên cho chị nghe, hát bài Hai con hổ.
Đương nhiên là tôi từ chối, sao có thể chứ. Lúc trước Bạch Hiểu đồng ý theo tôi cũng là vì coi trọng gương mặt tôi, chuyện không có đủ ngũ âm chị không cần cảm nhận trực tiếp, chỉ cần nhìn mặt tôi là được rồi.
Tôi tự nhận dáng dấp mình không tệ, chỉ nhìn thôi không đủ hay sao, cứ bắt tôi hát làm gì?