Lúc về nước đã là ba giờ sáng, sau khi đến nhà tôi chỉ thấy cả người mệt mỏi rã rời, điện thoại di động cũng không có sức mở lên mà cứ thể thϊếp đi.
Đến khi tỉnh lại đã là chạng vạng ngày hôm sau, đói bụng đến mức muốn ngất đi. Tần Dục Minh không ở nhà nên tôi đành phải tự mình đi nấu bát mì — mùi vị chỉ miễn cưỡng có thể ăn được nhưng lúc này cũng lười so đo. Ăn xong rồi mới nhớ ra việc mở điện thoại, gần như ngay lập tức vang lên tiếng chuông thông báo, tất cả đều là của Tần Dục Minh, mười mấy cuộc điện thoại cùng với rất nhiều tin nhắn.
Tôi cầm lên xem liền nhìn thấy tin nhắn cuối cùng: “Bây giờ anh về ngay.” Thời gian gửi là lúc tôi đang ngồi trên máy bay.
Tôi thật sự cảm thấy kinh ngạc đối với sự thẳng thắn của anh, dù sao nhìn biểu hiện của anh lúc trước có thể thấy anh quan tâm tới mẹ rất nhiều, còn thường xuyên đến bầu bạn, dường như mẹ không có anh thì không được — hiện giờ cặp sinh đôi của bà và thương nhân kia tuy rằng còn nhỏ nhưng cũng chưa đến mức gặp nhau mỗi ngày.
Bà ấy sống không tốt, tôi biết. Nếu bà thuận buồm xuôi gió nhất định sẽ không nhớ tới tôi và Tần Dục Minh — Không, bà ấy chưa hề nghĩ tới tôi, bà chỉ tìm một mình Tần Dục Minh mà thôi.
Nơi ở hiện tại là nhà mới của anh ấy, vừa mới sửa lại dọn vào ở chưa quá bốn tháng, mọi thứ thoạt nhìn còn mới tinh. Lúc cả hai ở nhà thường xuyên dính vào một chỗ, khi đó không cảm nhận được nơi này rộng đến mức nào, giờ mới nhận ra.
Tôi ở nhà ba ngày, vẫn luôn chờ, trong lòng chỉ còn một mảng trống rỗng, liệu khi anh trở về có trách tôi không chào mà đi? Cũng có lẽ không thể không nhắc tới chuyện kia — quan hệ của chúng tôi bị mẹ phát hiện.
Nếu là trước đây nhất định tôi có thể chắc chắn anh sẽ không quan tâm, có điều lần này anh thực sự quá chú ý tới mẹ, bộ dạng giống như không còn là anh, hay bởi vì cảm thấy thương hại bà với tình cảnh bây giờ nên mới cố tình làm ra vẻ như thế?
Rốt cuộc vẫn cứ chờ đợi, tôi ngơ ngơ ngác ngác vài ngày, tới đêm ngày thứ tư
lúc đang ngủ mới cảm thấy một mảng ấm áp vây lấy, cảm giác kia vô cùng dễ chịu, ở trong mơ tôi không khỏi nhích lại gần hơn, cho đến khi được ôm thật chặt mới dừng lại.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại đầu tiên tôi cảm thấy thật ấm áp, giống như được người khác ôm vào lòng, mở mắt ra liền nhìn thấy l*иg ngực anh. Tôi bị ôm rất chặt, không nhịn được nhúc nhích một chút, anh thuận theo mà hơi thả lỏng ra, mơ màng a một tiếng.
Tâm trạng hoảng loạn nhiều ngày cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhất thời không nhịn được mà nhẹ nhàng dụi dụi vào người anh, lại nghe được tiếng cười từ đỉnh đầu, tiếp theo là giọng nói còn chưa tỉnh ngủ của Tần Dục Minh, “Em đang làm nũng sao Duy Hiên?”
Tôi sững sờ ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó bị anh hôn lấy, hạ thể anh cũng cương lên nhưng không có ý muốn làm, chỉ ôm lấy tôi thật chặt hôn thật sâu, khi tách ra thì cả hai đều hổn hển.
“Mua vé máy bay không dễ chút nào, cuối cùng cũng về được.” Anh cọ cọ chóp mũi mình lên mũi tôi, giọng nói thả lỏng.
Tôi không nói gì nhưng lại bắt đầu lo lắng, sợ hãi vấn đề mà anh sắp nhắc đến.
“Em hết giận chưa?” Không ngờ được anh lại hỏi câu này.
Tôi im lặng một lát rồi mới đáp, “Ừm.” Quả nhiên chỉ anh hiểu rõ tôi nhất.
“Xin lỗi, lúc đó bận việc của mẹ nên quá lơ là cảm xúc của em.” Anh thở dài một hơi, vẫn ôm lấy tôi thật chặt, “Chỉ là anh cảm thấy, nếu em không muốn làm vậy cứ để anh làm thay em nhiều hơn một chút — nếu bà ấy có chuyện gì, dù sao cũng là mẹ của chúng ta.”
Tôi sững sờ, không ngờ anh lại nghĩ như thế.
“Những chuyện anh có thể làm đều đã làm.” Anh yên lặng một lát rồi mới nói, “Hai năm nay quả thực mẹ sống không hề thoải mái, nhưng đây là bà tự mình chọn, nếu không có đợt bệnh này thì chỉ sợ bà sẽ chẳng thèm nhớ đến sự tồn tại của hai chúng ta.” Giọng nói của anh vô cùng lạnh nhạt, giống như chỉ kể lại sự thật chứ không hề có cảm xúc gì.
“Bà ấy…” Tôi âm thầm ôm chặt anh, do dự một chút nhưng vẫn nói, “Bà ấy nhìn thấy.”
“Anh biết.” Anh nhàn nhạt trả lời.
Tôi lại sững sờ.
“Thấy thì sao?” Anh cúi đầu hôn lên mi mắt tôi, “Hôm đó lúc hôn em anh đã biết bà ấy đang đứng bên cửa sổ — vậy thì thế nào?”
“Chúng ta ở bên nhau là chuyện của chúng ta.” Anh xoa đầu tôi, mí mắt hơi rũ xuống nhưng không hề buồn ngủ. “Anh yêu em, chỉ vì em là em, chẳng liên quan gì đến việc em có phải là em trai anh hay không.”
Lòng tôi chấn động, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể khiến tôi cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
“Anh nghe bà ấy nói em đi rồi nên anh cũng đi luôn — bà ấy còn gọi lại nói rằng nếu anh đi bây giờ thì đừng bao giờ quay lại tìm bà.” Dường như anh nở nụ cười, “Nếu như không vì cú điện thoại của bà ấy thì anh cũng chẳng nhớ tới. Khi em còn bé bà ấy gần như không hề quan tâm tới em. Sau đó lúc ly hôn tuy bà mang em đi nhưng vẫn luôn coi thường em. Anh đều biết hết, Duy Hiên.” Nói xong anh liền hôn tôi, tôi không biết đáp lại thế nào đành để mặc anh hôn.
“Sự tức giận của bà ấy thật điên khùng, đối xử với hai ta vốn chẳng hề đến nơi đến chốn.” Anh thấp giọng nói, “Anh ít khi nói ra, nhưng nhìn em bỏ về thế này chắc lại nghĩ nhiều rồi — Duy Hiên, anh chỉ em yêu, sẽ không vì lời của người khác mà rời xa em.”
“Em cũng yêu anh.” Tôi nhỏ giọng nói.
Trả lời tôi là một nụ hôn sâu mãnh liệt hơn.
Tôi cho rằng anh sẽ trách tôi hờ hững với mẹ, trách tôi bỏ đi một mình, nhưng không ngờ lại thu được những lời tâm sự chân thành nhất của anh — anh cực kỳ hiếm khi nói nhiều như vậy, có lẽ là vì lo lắng chuyện lúc trước sẽ tái diễn, đó là thứ cả hai đều không muốn nhìn thấy.
Cho tới giờ cuối cùng tôi cũng có thể tự tin rằng anh thật sự yêu tôi, không để ý đến thế tục cũng không quan tâm đến cái nhìn của người khác. Tình yêu vốn không dành cho người ngoài, nếu cả hai chúng tôi không thể kiên trì thì quả thật rất khó để tiếp tục.
Nhưng cũng may chúng tôi đều yêu đối phương, đủ sức cầm cự để bước tiếp bên nhau.
~~CHÍNH VĂN HOÀN~~