Chương 1-10

Lúc tôi và Tần Dục Minh gặp lại nhau lần nữa, đã là một thời gian dài sau đó. Ấy là khi tôi đến chụp ảnh cho bộ thiết kế mới của Charlie.

Anh là nhϊếp ảnh gia, chuyện này tôi biết. Nhưng tôi không ngờ anh có thể tự thành lập một studio giờ đã có chút tiếng tăm, hợp tác với rất nhiều công ty, còn anh thì không phải ai cũng hẹn chụp được.

Mà xui quỷ khiến thế nào, hôm ấy lúc tôi bước ra từ phòng thử đồ, liền nhìn thấy anh. Lúc đó Charlie đang nói chuyện với anh, tôi đứng trong góc nhìn bọn họ, tới tận khi Charlie vẫy tay gọi tôi tới.

Có lẽ cận hương tình khϊếp là câu đúng nhất để miêu tả tôi lúc đó, tôi từ từ đi qua, Charlie liền giới thiệu tôi với Tần Dục Minh, cũng giới thiệu Tần Dục Minh với tôi kèm thêm vài câu khen ngợi. Hoàn cảnh này, bây giờ nhớ lại còn thấy lúng túng cực kỳ, nhưng tôi cố nhịn xuống, làm bộ như lần đầu gặp gỡ anh, mỉm cười gật đầu chào hỏi, cũng không nói gì thêm. Nhưng ánh mắt anh cứ nhìn thẳng vào tôi chằm chằm, cho dù là lúc chụp ảnh, lúc nghỉ ngơi, hay lúc tôi tán dóc cũng mấy người mẫu khác, đều có thể cảm nhận được ánh nhìn của anh ấy.

近乡情怯 – cận hương tình khϊếp: Chỉ tâm trạng người xa quê lâu ngày, càng gần đến quê lại càng thấy hồi hộp, e sợ.

Không có ý dò xét, chỉ nhìn tôi như vậy.

Đêm đó sau khi hoàn thành công việc, tôi từ chối lời mời ăn cơm của Charlie, cùng Tần Dục Minh đi uống rượu.

Trước tiên chúng tôi đi ăn cơm, cả hai đều không có gì để nói với nhau, lúc này Tần Dục Minh lại không nhìn tôi, tôi cũng không cố gắng gợi chuyện. Chỉ có điện thoại di động của anh rung lên liên tục, nếu là cuộc gọi đến anh đều tắt đi.

Tôi nhìn sắc mặt anh, lúc mới đầu còn tốt, sau đó liền bắt đầu mất kiên nhẫn, tới khi gần xong bữa cơm, anh mới đứng lên bước ra ngoài trả lời điện thoại.

Trước đó anh ấy đã tính tiền, lúc tôi đi ra cửa vừa vặn nghe được tiếng nói chuyện của anh, giọng nói cực kỳ lạnh nhạt, không có chút tình cảm dao động nào, chỉ nhấn mạnh, “Chúng ta đã chia ta.” Không biết bên kia nói gì, anh lại trả lời, “Hảo tụ hảo tán đều tốt cho hai bên, đừng có cố tình gây sự.” Bên kia còn đang nói tiếp, anh đã cắt lời, “Sau này trừ chuyện công việc, đừng có gọi cho tôi.” Nói xong liền cúp điện thoại, đến một câu tạm biệt cũng keo kiệt không nói.

好聚好散 – hảo tụ hảo tán:bên nhau vui vẻ, chia tay yên bình

Anh cúp điện thoại, quay đầu nhìn thấy tôi đứng cách đó không xa, lại không hề hoảng hốt, giống như anh đã sớm biết tôi đang đứng đây, cũng không giải thích hay nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho tôi cùng đi.

Quán bar cách nhà hàng kia không xa, đi vài bước đã đến nơi.

Đêm đó chúng tôi uống rất nhiều. Chủ yếu vẫn là tôi uống, mỗi khi nhìn anh lại thấy giống như cách một tầng sương mù, anh hút thuốc, liên tục có người đến gần, đa số anh đều không thèm để ý, tình cờ có người hợp khẩu vị, bọn họ liền hôn nhau.

Nhưng lại không tiến thêm bước nào.

Tôi nghĩ đến đêm mưa ngày trước, người phụ nữ mang anh đi trước mặt tôi, có phải là người vừa gọi điện thoại cho anh không?

Lúc này có người đến vỗ nhẹ bờ vai tôi, tôi xoay sang nhìn, là một gương mặt vô cùng xinh đẹp. Đáng tiếc lại là phụ nữ.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Vạn Hạc, cô nàng đến gần tôi, không nói được mấy câu, nhưng ánh mắt lại như thiêu đốt trên người Tần Dục Minh, tôi biết cô ấy có dụng ý khác, liền nhún vai mượn cớ vào toilet.

Lúc quay lại chỉ thấy Tần Dục Minh ngồi đó, bên cạnh không còn ai khác.

Tôi không hỏi, khi đó tôi đã hơi say rồi, trực tiếp cầm lấy nửa ly rượu còn thừa trước mặt Tần Dục Minh cạn sạch một hơi, anh không nói lời nào, chỉ nhìn tôi mà thôi, cũng mặc kệ tôi uống.

Đợi tôi đặt ly xuống, anh nói, “Đi thôi.”

Sau đêm hôm đó, rất lâu chúng tôi không gặp lại. Cả hai đều có số nhau, biết rằng cùng ở chung một thành phố, nhưng chưa bao giờ hẹn gặp một mình như vậy nữa.

Lần gặp tiếp theo, cũng là vì công việc. Lúc đó tôi được bạn trai mới quen đến đón, còn anh nghe nói cũng vừa bắt đầu hẹn hò với một ngôi sao.

Tôi ngồi trong xe liếc mắt nhìn anh từ xa một cái, anh ôm lấy bả vai đối phương, trên mặt vẫn là biểu tình như mọi khi, còn người kia thì tươi cười. Sau đó hai người cùng vào xe anh, nghênh ngang mà đi.

Đáng lẽ ra tôi không nên để tâm đến chuyện này, thế nhưng lúc tôi mỉm cười hôn bạn trai, đầu óc vẫn còn vì nhớ đến hình ảnh vừa mới nhìn thấy mà hơi không vui.