Nồi súp xương lần trước đã khiến cho họ thèm thuồng rất lâu, nhưng đợi cả nửa ngày trời vẫn không thấy Tô Thanh Thanh mang qua cho Mạnh Tân Dân, cho nên bọn họ cũng chẳng có phúc hưởng được đồ ngon của Mạnh Tân Dân.
Cả đám thèm thuồng đến mức đã đến quán ăn quốc doanh để ăn một bữa sủi cảo cho đỡ thèm.
Vốn tưởng rằng, sau khi ăn sủi cảo rồi sẽ đỡ thèm nhưng họ vừa ăn sủi cảo chưa được bao lâu lại phát hiện ra nhà Tô Thanh Thanh có mùi thịt!
Hơn nữa mùi hương này lại còn quyến rũ hơn mùi thơm lần trước.
Hương thơm nồng nàn lượn lờ quanh mũi họ. Cả đám điên cuồng nuốt nước bọt, mong chờ nhìn về phía nhà bên cạnh.
Một người trong số họ không khỏi nhìn sang Mạnh Tân Dân.
"Mạnh Tân Dân ..."
Anh ta muốn nhờ Mạnh Tân Dân có thể tìm đến Tô Thanh Thanh nhà bên cạnh xin một chén thịt kho được không.
Mạnh Tân Dân suýt nữa muốn đánh chết anh ta.
Anh ta nhớ lại lần trước bọn họ cũng mong chờ nhìn sang bên cạnh, chờ đợi Tô Thanh Thanh đem thịt qua, nhưng kết quả lại chẳng đến lượt.
Cả đám mới thèm thuồng đến thị trấn, ăn sủi cảo. Nếu không có kế hoạch ăn sủi cảo này, thì mấy cuốn sách kia có lẽ sẽ không bị Tô Thanh Thanh mua trước...
Nhớ lại những lời Tô Thanh Thanh đã nói với anh ta trước toàn thể người trong viện thanh niên trí thức.
Hừm, thịt có gì mà hiếm chứ!
Anh ta đến nông thôn để hỗ trợ cho việc xây dựng, cũng là vì muốn rèn luyện tinh thần chịu khổ, rèn luyện ý chí!
Lúc này, Tiêu Bình không ngừng lẩm bẩm danh ngôn trong tác phẩm "Thép đã tôi thế đấy!"
"Thép được thiêu đốt trong lửa nóng, được làm lạnh sau khi trải qua nhiệt độ cao mới được luyện thành, bởi vậy nó rất cứng rắn! Thế hệ chúng ta phải được rèn luyện thông qua đấu tranh gian khổ, đồng thời không ngừng học hỏi từ những kinh nghiệm cuộc sống."
Một ít mùi thơm này đã là gì?
Paul Korchagin đã phải lao động từ lúc còn nhỏ, chịu đựng sự tra tấn và sỉ nhục của xã hội nhưng anh ấy không đầu hàng số phận.
Song ý chí của Tiêu Bình lại không hề kiên quyết như vậy. Lúc này anh ta lại đưa mắt nhìn sang nhà kế bên.
Anh ta chính là kẻ đã nói Tô Thanh Thanh sẽ nhanh chóng mang món ngon qua tặng lần trước, cũng là kẻ đã xúi giục Mạnh Tân Dân mượn tài liệu từ chỗ Tô Thanh Thanh hôm qua.
Tiêu Bình ngửi được mùi thơm, không nhịn được cảm khái: "Chẳng lẽ Tô Thanh Thanh thật sự không thích Mạnh Tân Dân nữa à. Vậy là không có lộc ăn rồi."
Bạch Thiển Thiển đang nấu ăn bên cạnh, vẻ mặt sượng trân.
Cô ta tự cho rằng tài nấu ăn của mình rất tốt, hơn nữa còn có tiền mua các loại gia vị, có cơ hội ăn qua nhiều món ngon ở thủ đô.
Kiếp trước lúc còn bị Mạnh Tân Dân bạo lực lạnh, cô ta đã từng ra sức lấy lòng anh ta, cũng từng tin rằng nếu nắm được bao tử đàn ông, sẽ có được trái tim của hắn.
Cho nên Tô Thanh Thanh đã rất chuyên tâm học nấu ăn.
Sau khi trọng sinh trở về, cô ta đã đến thị trấn mua được không ít đồ tốt, vốn định tìm cơ hội cho mọi người xem thử tài nghệ của mình...Ngờ đâu, Tô Thanh Thanh lại hầm một nồi canh gì đó, mùi hương dù không ấn tượng lắm nhưng lại phảng phất dai dẳng vô cùng, chiếm cứ toàn bộ giác quan của mọi người.
Thủ đoạn của Tô Thanh Thanh, cô ta biết cả!
Bạch Thiển Thiển cho rằng mọi người từ lâu đã không đυ.ng đến chất đạm cho nên mới thèm thuồng món thịt của Tô Thanh Thanh.
Hôm nay cô ta đặc biệt mua thịt, muốn nấu một nồi thịt lợn kho tàu thật nhiều mỡ.
Bạch Thiển Thiển muốn mượn cơ hội này để so tài một lần với Tô Thanh Thanh, nếu có thể đánh bại được đối phương thì càng tốt.
Cô ta vẫn luôn để ý đến nhà bên cạnh, nên biết được Tô Thanh Thanh muốn dùng thịt ba chỉ để nấu món gì. Đối với món ăn này, cô ta rất có tự tin, món Bạch Thiển Thiển nấu nhất định sẽ thơm ngon hơn của Tô Thanh Thanh.
Đợi cho nhóm thanh niên trí thức trở về, cô ta sẽ dùng món ăn này để bày tỏ lòng thành và thái độ của mình.
Tuy nhiên trước khi nhóm người trong viện thanh niên trí thức trở về đầy đủ, thì bên nhà của Tô Thanh Thanh lại tỏa ra một mùi hương thơm phức, vừa đè bẹp cả hương vị thịt kho tàu của cô ta vừa hấp dẫn các giác quan của nhóm thanh niên, tâm tư cả bọn lúc này dường như đặt cả vào nhà hàng xóm.
Miếng thịt đó có lẽ là của Tô Vĩnh An đưa cho.
Nghĩ đến đây, Bạch Thiển Thiển nắm chặt tay lại.
Vì sao Tô Thanh Thanh luôn muốn đối chọi với cô ta?
Bạch Thiển Thiển gượng gạo cười, miễn cưỡng nói: "Hôm qua thấy mọi người thèm thịt như vậy, tôi đã cố tình mua một miếng, làm thịt kho tàu. Hôm nay xem ra, mọi người không cần phải thèm thịt nữa, mọi người đừng thèm đồ ăn nhà người khác."
Nếu bình thường Bạch Thiển Thiển nói ra câu này, thì tất cả mọi người ở đây đều sẽ cho cô ta một lời cảm ơn, nhưng hiện tại, không biết có phải vì đã bị mùi thịt làm cho u mê hay không, mà nhóm người thanh niên trí thức chẳng màng đáp lại.
Đúng lúc này, Tiêu Bình còn cảm khái thêm một câu: "Không phải tôi chê đồ cô nấu đâu, chỉ là món thịt của Tô Thanh Thanh nấu thơm hơn thôi."
Tiêu Bình hoàn toàn không quan tâm đến mặt Bạch Thiển Thiển đã đen như đáy nồi, anh ta không khỏi hít vào thật sâu: "Thơm quá đi!"
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, rút ra kết luận: "Chắc chắn là món thịt kho!"
Bụng Tiêu Bùng không khách sáo kêu lên ùng ục.
"Không biết Tô Thanh Thanh nấu như thế nào, sao lại thơm như vậy? Sao trước đây không phát hiện cô ấy có tài như vậy?"
Cổ của anh ta sớm đã muốn hóa dài như cổ hươu rồi. Tiêu Bình hận không thể thăm dò phía đối diện, thuận tiện cắn một miếng thịt.
"Cũng là thịt nhưng sao món thịt kho Tô Thanh Thanh làm lại ngon như vậy chứ?"
Khuôn mặt của Bạch Thiển Thiển đã hoàn toàn đen thui.
Cô ta đã có lòng dậy sớm đến công xã mua thịt, lại còn đặc biệt làm thịt kho tàu. Bọn họ một chút cảm kích còn không có thì thôi đi, vậy mà Tiêu Bình lại còn nhiều lần khen ngợi Tô Thanh Thanh sống bên cạnh...
Cô ta... không thể nhịn được việc bản thân mình bị hạ thấp trước Tô Thanh Thanh...
Tiêu Bình không kìm lòng được nhìn sang Mạnh Tân Dân, nói: "Mạnh Tân Dân, anh thật không còn thích Tô Thanh Thanh à?"
Mạnh Tân Dân nhìn anh ta, nhưng không trả lời.