Tô Vĩnh An nhìn viện thanh niên trí thức bên cạnh rồi thu tầm mắt lại, anh ta theo Tô Thanh Thanh đi về nhà bếp, hạ giọng nói: "Em muốn thịt ba chỉ, anh đều chuẩn bị cả."
Tô Vĩnh An thần bí cầm thịt ba chỉ trong giỏ xách ra.
"Miếng này 10 cân."
"Anh cố lắm mới lấy được." Tô Vĩnh An lắc đầu "Em muốn kho thịt ba chỉ lâu dài, e là không được."
Thịt ba chỉ hết rất nhanh.
Tô Thanh Thanh im lặng một chút rồi nói "Vậy còn đầu lợn thì sao."
"Em có thể làm đầu lợn kho."
Lúc nay Tô Thanh Thanh mới ý thức mình đã tính nhầm.
Cô muốn làm thịt kho nên chỉ nghĩ đến thịt ba chỉ.
Một con lợn có thể cắt được vô số miếng thịt ba chỉ, nhưng đầu lợn thì chỉ có một mà thôi.
Nhưng thật chất thì thịt ba chỉ mới là thứ mà mọi người muốn có.
Còn đầu heo thì ngoại trừ những bếp ăn lớn ra thì không ai cần đến thứ này.
Một nơi nhỏ bé như nơi bọn họ đang ở, vốn dĩ bán đầu lợn không được giá cho lắm.
Tô Vĩnh An nghe qua thì mắt chợt sáng rỡ.
"Đầu lợn kho có mùi vị thế nào?"
"Ăn cùng màn thầu, ăn chung với cơm đều rất ngon, đầu lợn kho ngon không thua kém gì thịt ba chỉ kho. Giàu collagen béo nhưng không ngấy."
Tô Thanh Thanh nghĩ ngợi một lúc rồi nói "Tai và lưỡi lợn có người sẽ mua để làm đồ nhắm rượu, anh bán cũng được giá."
Tô Vĩnh An ánh mắt sáng rực, nói: "Sao em không nói sớm, nếu sớm biết thì hôm nay anh đã không cần mua thịt ba chỉ này rồi."
Anh ta phải dùng mối quan hệ của mình trong chợ đen mới mua được mười cân thịt ba chỉ, hao tốn cũng 20 đồng, nhưng một cái đầu lợn mười ba, mười bốn cần cộng thêm lỗ tai và lưỡi, giá cũng chỉ có 10 đồng.
Tô Thanh Thanh chợt cạn lời.
Cô rộng rãi vỗ vào đống tem phiếu và tiền, nói: "Tiền thịt cứ cấn trừ vào chỗ này."
"Thịt hôm nay, chúng ta sẽ ăn. Ngày mai mua được đầu lợn, chúng ta sẽ kho đem bán!"
Người nhà họ Tô quanh năm sống lam lũ, ăn chút thịt, bổ sung dinh dưỡng cũng tốt.
Tô Vĩnh An nghe Tô Thanh Thanh nói, rất kinh ngạc: "Chỗ này là mười cân thịt lận!"
Cô gật đầu, nói: "Cũng không nhiều lắm."
Anh ta muốn té xỉu: "Nghe em nói vậy, anh còn tưởng rằng mình không mang thịt đến mà là mang mười cân đậu hủ!"
"Có ai dám phá của như em không, một lần ăn hết nhiều thịt như thế?"
Tô Vĩnh An chỉ mới suy nghĩ một chút đã thấy tiếc rồi!
Anh ta xoa trán, nói: "Em đừng xem tiền của Hạ Kiêu như cỏ rác nữa, đừng nghĩ rằng người ta không dám ly hôn với em!"
Cô nhìn vào mười cân thịt ba chỉ: "Thật ra thì ăn hai bữa, mỗi người ăn một ít chén cơm là hết thôi."
Nhà cô có tổng cộng sáu người, trong đó có bốn người là đàn ông khỏe mạnh. Nói là ăn hai bữa cũng đã hơi miễn cưỡng rồi.
Sao Hạ Kiêu có thể ly hôn với cô chỉ vì mười cân thịt này? Vậy thì quá mất mặt nam chính của tiểu thuyết này!
Tô Vĩnh An phản bác:"Em nói nghe dễ quá. Bát cơm này em để lại cho mình ăn đi, người thô kệch như anh không xứng ăn đồ ngon như vậy. Miếng thịt ba chỉ béo ngậy này mà được nấu thành thịt kho, anh sợ ăn vào bị đau bụng mất!"
Tô Thanh Thanh cứng họng.
Cô mang chỗ tiền và tem phiếu đưa ra trước mặt Tô Vĩnh An: "Vậy em mua được chưa?"
"Anh không ăn, thì em làm cho bố, cho ông, cho Hạ Kiêu ăn!" Nói xong, cô mang thịt heo đi.
Tô Vĩnh An tức chết mất, Tô Thanh Thanh ỷ nhà có tiền, đúng là không biết trời cao đất dày.
Hiện tại cô cũng được xem là người của đội sản xuất, bọn họ mỗi ngày đều phải làm việc, có lẽ cô cũng sắp phải đi làm rồi.
Trước khi đi ra cửa, Tô Vĩnh An không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Tô Thanh Thanh, em định kho thịt hết sao?"
Những mười cân thịt lận mà!
Nếu cô nấu hỏng nồi thịt thì anh ta sẽ đau khổ cả năm.
Cô nghe nói thế liền mở to mắt, cam đoan: "Anh có thể nghi ngờ điều gì cũng được, nhưng không được nghi ngờ tay nghề làm cơm của em!"
Tô Vĩnh An cứng họng.
Anh ta vô thức nhớ lại nồi canh ngày hôm trước, cùng một ít bánh ngô.
Mùi vị đó ngon hết chỗ chê.
"Vậy được rồi, anh đi trước. Chiều anh lấy đồ đi đến khu mỏ."
Đến khu mỏ bán thịt sao?
Tô Thanh Thanh mới ý thức được, thịt ba chỉ hiếm như vậy, đương nhiên là không thể chỉ mua đi bán lại được!
Trưa làm một bữa cơm thịt kho, tối có thể làm bánh bao nhân thịt, qua ngày sau làm thịt kho tàu. Nếu thịt còn thừa lại thì có thể làm thịt lợn luộc giá tỏi...
Kho thịt quan trọng nhất chính là nước sốt.
Đầu bếp trong các nhà hàng nổi tiếng đều có nước kho riêng của mình.
Để nấu ra loại nước kho này thì việc hầm thịt, loại bỏ hay thêm thắt gia vị đều rất quan trọng. Nếu làm không cẩn thận nước sốt sẽ trở nên đắng chát, làm hỏng cả nồi thịt.
Tô Thanh Thanh nghĩ ngợi, cảm thấy có chút lười biếng, cô thả thịt vào trong không gian để kho.
Cô vừa đọc sách thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn ra ngoài, xem có người đến lắp đặt dây điện hay đèn điện không.
Thịt kho đã gần chín, Tô Thanh Thanh mới dời nồi thịt kho vào nồi lớn trong nhà Hạ Kiêu.
Cô nấu một nồi cơm trắng ở một chiếc nồi khác.
Thịt ba chỉ kho này phải ăn cùng cơm trắng mới đủ vị.
Còn về nguồn gốc của cơm trắng này, ngày hôm qua cô đi chợ đen thì ai biết được cô đã từng mua gì rồi?
Thịt kho vừa được lấy ra từ trong không gian, hương vị mê người phảng phất tỏa ra khắp nơi.
Mùi thịt kho này thơm chẳng kém gì chén canh xương hôm qua.
Mùi hương len lỏi qua viện thanh niên bên cạnh, khiến cho một số thanh niên trí thức vừa trở về phải nuốt nước bọt.
Ngửi theo mùi hương của thịt, họ mở to mắt nhìn về phía nhà của Tô Thanh Thanh.
Bọn họ và người của đội sản xuất không giống nhau.
Thể lực của họ thua kém hơn người ta, lại không có khả năng kiếm được mười công điểm, cho dù là đồng chí nam thì tối đa cũng chỉ kiếm được bảy, tám công điểm, vì việc làm không nhiều nên khi ra về thường về sớm hơn người khác một chút.