Chương 36

Sợ rắng cô bé Tô Thanh Thanh yếu đuối đó sẽ ghét bỏ mùi hôi của đèn dàu.

Hạ Kiêu cảm thấy mình quá mức nhạy cảm.

Nhưng nhìn thấy Tô Thanh Thanh ngồi dưới ánh đèn dầu đọc sách, trong lòng Hạ Kiêu lại vô thức muốn cho cô thật nhiều điều kiện tốt.

Dù biết rằng cô ấy cố gắng học bài đêm khuya là vì muốn thi đại học, muốn rời bỏ đội sản xuất này, muốn trở về thủ đô và nối lại khoảng cách với Mạnh Tân Dân.

Hạ Kiêu không muốn nhìn thấy Mạnh Tân Dân nữa, anh rủ mắt xuống, thản nhiên nói.

"Chỉ là tôi cảm thấy có thêm điện thì càng tiện hơn, sao từ trước đến giờ tôi không nghĩ ra?"

"Phía đại đội có tiện không?"

Đội trưởng Lưu nói.

"Trước đây không có kéo điện đến nhà cậu, giờ muốn kéo dây điện thì phải kéo từ cột điện ở sân phơi ngũ cốc."

Hiện tại, mấy đội sản xuất gần công xã của bọn họ đều đã kéo điện xong cả rồi, trên cột điện còn lắp thêm một cái loa lớn.

Nếu muốn kéo điện đến nhà thì phí tổn kéo dây thêm này dù cho có chia ra cùng trả thì phần nhiều người vẫn không thể nào trả nỗi.

Cho nên hiện tại thì đèn điện ở sân phơi ngũ cốc chính là cột điện gần nhất.

Hạ Kiêu nói.

"Vậy tôi sẽ trả tiền, nhờ bên đại đội sản xuất kéo thêm dây...."

Đúng lúc này, Mạnh Tân Dân lại hỏi.

"Hạ Kiêu, anh cũng tính lắp đèn điện sao? Có phải là vì Tô Thanh Thanh muốn đọc sách vào buổi tối hay không?"

Vẻ mặt Hạ Kiêu có chút đanh lại, nhìn sang Mạnh Tân Dân.

Tô Thanh Thanh mua không ít sách, tài liệu thi đại học, Mạnh Tân Dân nhớ lại tính cách tiểu thư ngang ngược của Tô Thanh Thanh, anh ta cau mày nói.

"Trước đây anh chưa bao giờ có ý lắp điện, có phải là Tô Thanh Thanh lại đòi hỏi hay không?"

Mạnh Tân Dân nhìn đội trưởng Lưu.

"Chúng tôi đều nghe được tin kì thi đại học sắp được khôi phục, muốn nhân lúc tối đọc nhiều sách một chút."

Tôi đến tìm đội trưởng Lưu cũng là vì việc này."

Hạ Kiêu vốn dĩ không cần lắp điện.

Nhưng sau khi kết hôn với Tô Thanh Thanh thì anh lại đến đây để xin cấp điện.

Mạnh Tân Dân rất hiểu Tô Thanh Thanh.

Chỉ cần đoán thôi cũng biết, có lẽ Tô Thanh Thanh lại đòi hỏi.

Tô Thanh Thanh bởi vì anh ta mới ép Hạ Kiêu kết hôn với mình, cho nên Mạnh Tân Dân nói.

"Chúng tôi đã bàn bạc rồi, cứ kéo điện đến viện thanh niên trí thức đi."

"Chúng tôi đã hùn đủ tiền, nên tôi mới đến chỗ đội trưởng để bàn chuyện này."

"Hạ Kiêu, đến lúc đó, anh có thể kéo dây điện này về nhà mình để xài là được."

Hạ Kiêu ngước mắt nhìn Mạnh Tân Dân.

"Không cần, viện thanh niên trí thức cũng muốn lắp điện, vậy thì phí tổn này chúng ta cưa đôi."

Mạnh Tân Dân có hơi sững sốt.

Lời nói của Hạ Kiêu này.....rất có tính đả kích....

Thậm chí còn mang theo một ít ý tứ thù địch.

Đội trưởng Lưu và Ngưu Thúy Hoa đều nháy mắt với Hạ Kiêu.

Nhưng Hạ Kiêu chỉ nhìn Mạnh Tân Dân.

Mạnh Tân Dân khựng lại một chút mới tiếp tục nói.

"Vốn dĩ việc này là do thanh niên trí thức chúng tôi đòi hỏi...."

Hạ Kiêu thản nhiên.

"Viêc kéo điện của tôi không liên quan gi đến viện thanh niên trí thức các người. Tôi không thể để cho các người gánh chịu một mình, chia đều là hợp lý nhất."

Vợ của đội trưởng Lưu, Ngưu Thúy Hoa, vội đến mức hận không thể véo Hạ Kiêu hai cái.

Thằng nhóc này đúng là thật thà!

Có lẽ Mạnh Tân Dân đã hiểu ra một chút.

Hạ Kiêu thật lòng muốn giúp Tô Thanh Thanh, hơn nữa lại còn vì cô ấy mà đối chọi với anh ta về chuyện bỏ tiền?

Anh ta không muốn tin điều này là sự thật nhưng lại có thể nhìn thấy ý tứ thù địch nhàn nhạt trên người Hạ Kiêu.

Mạnh Tân Dân im lặng một chút rồi cười cười, nói.

"Phía viện thanh niên trí thức đã xoay được đủ tiền rồi, không thể trả lại được."

Thật ra, toàn bộ số tiền này là một mình Mạnh Tân Dân gánh vác.

Anh ta nhìn đội trưởng Lưu, cười nói.

"Đội trưởng Lưu, nếu Hạ Kiêu trả một phần số tiền, vậy tôi sẽ phụ dời cột điện sang chỗ của đội sản xuất nhé."

Đội trưởng Lưu lúng túng.

"Vậy...."

Ông ta hận không nhéo Hạ Kiêu hai cái.

Để cho anh tỉnh ra.

Hạ Kiêu gật đầu.

"Cũng được."

Tiểu đội của bọn họ chủ yếu tập trung dọc theo con sông một cây số.

Muốn kéo dây điện thì phải kéo từ sân phơi ngũ cốc ở gần đó, cách nơi này hai, ba trăm mét.

Mạnh Tân Dân muốn kéo dây điện đi về phía tây của viện thanh niên trí thức, ước lượng cũng phải thêm ba đến năm trăm mét.

"Vậy nhân lúc này, kéo dây điện về hướng đông đi."

"Đội trưởng, ông xem thử những nhà ở hướng đông này, có ai muốn cùng kéo điện không."

"Nếu là cùng hướng với chúng tôi, có nhà nào cần kéo điện thì cứ ra ven đường là kéo được điện."

Đội trưởng sững sốt.

"Vậy không phải cậu sẽ tốn tiền vô ích sao?"

Hạ Kiêu nói.

"Tôi muốn kéo điện, cũng cần phải tốn khoản tiền này."

"Sao lại để cho viện thanh niên trí thức chi trả được."

Vẻ mặt Mạnh Tân Dân có chút sững sốt, anh ta cười cười.

"Là do viện thanh niên trí thức chúng tôi sắp phải đi thi, tối đến muốn đọc sách, gây thêm phiền phức cho đội sản xuất mới đúng."

Hạ Kiêu nhìn anh ta một chút.

Giữa hai người , không hiểu vì sao, lại mơ hồ có ý tứ thù địch.

Mạnh Tân Dân cười, không nói gì thêm, chỉ giao lại tiền cho đội trưởng Lưu.

Anh ta nhìn lại Hạ Kiêu một lần rồi mới để lại tiền xoay người rời đi.

Đội trưởng Lưu thấy Mạnh Tân Dân rời, lúc này mới nhìn sang Hạ Kiêu.

"Hạ Kiêu! Cậu không phải là đang lãng phí tiền bạc sao?"

Ông ta khuyên nhủ.

"Cậu cứ đồng ý với mấy thanh niên trí thức về việc nối điện, lắp đèn không được hay sao!"

Hạ Kiêu lắc đầu.

Anh không muốn lợi dụng Mạnh Tân Dân để lấy chút lợi này.

Hạ Kiêu cũng thấy rõ Mạnh Tân Dân dường như vẫn còn đặt Tô Thanh Thanh trong hàng ngũ thanh niên trí thức bọn họ...

Lòng không khỏi muộn phiền cùng sợ hãi.

Đây là chuyện anh muốn làm cho Tô Thanh Thanh.

Anh không muốn một ngày nào đó khi đã có đèn điện rồi, Tô Thanh Thanh lại cảm kích Mạnh Tân Dân kia...

Hạ Kiêu lấy ra khoảng tầm năm mươi đồng.

"Vừa hay giúp cho đại đội sản xuất chúng xây dựng cơ sở."

"Nhiêu đây, đội trưởng anh xem có đủ hay không, nếu còn thiếu thì chờ có số lượng thực tế rồi tôi sẽ bù lại."