Hạ Kiêu bước vào nhà, nhìn thấy Tô Thanh Thanh đang ngồi dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp, ánh nhìn có chút mông lung.
Da dẻ của cô mịn mạng trơn mướt, không chút lông măng.
Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, cả người của Tô Thanh Thanh dường như đang tỏa ra một thứ ánh sáng, toát ra một vẻ đẹp không thể miêu tả được bằng lời.
Đã trễ như vậy rồi, cô vẫn ngồi trong phòng chờ anh.
Suy nghĩ đó khiến cho anh có hơi ngẩn người.
Tô Thanh Thanh chợt mở miệng gọi khiến anh tỉnh lại. Hạ Kiêu nhìn thấy trước mặt cô có rất nhiều sách giáo khoa.
Sao cô ấy có thể xem đây là nhà của mình được chứ?
Tuy vậy, anh vẫn nhắc nhở một câu.
"Ánh sáng không tốt, em cẩn thận hư mắt."
Nghe được câu nhắc nhở đầy sụ quan tâm này, Tô Thanh Thanh không khỏi mỉm cười.
"Bạn cùng phòng" này dễ sống chung hơn là cô tưởng.
Vậy cũng là một chuyện tốt.
Tô Thanh Thanh nhìn cuộn chỉ trong tay Hạ Kiêu, nói.
"Để tôi giúp anh một tay nhé."
Xem như là lấy công chuộc tội.
Thời đại này thiếu thốn vật tư, lãng phí chính là phạm tội.
Sợi bông này có vẻ không hề rẻ.
Hơn nữa, Tô Thanh Thanh cũng không phải là loại người không biết điều, Hạ Kiêu mua drap giường vải bông đã tốn không ít tiền, nguyên nhân cũng là do cô quá yếu đuối.
Anh ấy không cần phải bỏ ra nhiều tiền để mua vải bông như vậy.
"Không cần đâu, em cứ đọc sách đi."
Hạ Kiêu gạt ra, Tô Thanh Thanh không giống một người biết may vá.
Anh sợ cô sẽ đâm trúng tay mình, lại rơi nước mắt.
Anh không sợ cô gây sự, chỉ sợ thấy cô khóc, sợ khuôn mặt xinh đẹp tinh tế này biểu lộ cảm xúc tủi thân.
Tô Thanh Thanh:
"....."
Cô có cảm giác, có lẽ Hạ Kiêu sợ cô sẽ phá hư cuộn chỉ này....
Tô Thanh Thanh bị ghét bỏ nhưng lại tỏ ra như không có gì xảy ra, cô ngồi xuống trở lại, lấy ra một vài cuốn sách cần ôn tập.
Nhưng, sự tồn tại của Hạ Kiêu quá mạnh mẽ, cô không khỏi len lén nhìn anh qua kẽ sách.
Hơn nữa, một nam một nữ ngồi trên cùng một chiếc giường vào buổi tối, lại còn gần như vậy, khiến cho cô có xu hướng nghĩ đến một số thứ không được lành mạnh cho lắm.
Sự chú ý của Tô Thanh Thanh từ trong sách chuyển dời về phía Hạ Kiêu.
Hạ Kiêu cũng vô cùng thành thục ghép hai miếng vải bông lại, xe chỉ luồn lim sau đó bắt đầu vá chăn bông.
Đây không phải là chuyện mà vị kim chủ tương lai này cần phải nhọc lòng.
Nhưng thao tác của Hạ Kiêu lại không hề có chút nữ tính hay lề mề nào.
Ngược lai anh còn có vẻ cực kì tập trung, nghiêm túc.
Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, dáng người Hạ Kiêu cao ngất, khuôn mặt tuấn mỹ khiến cho người khác không thể dời mắt đi.
Tô Thanh Thanh không khỏi thầm cảm khái, nếu như có một trai bao thế này, cô sẵn lòng bỏ ra giá tiền cao nhất, bao nuôi anh ấy lâu dài.
Tuy nhiên, nội tâm của Hạ Kiêu lại không yên tĩnh như bề ngoài của mình.
Anh là người đã từng nhập ngũ, các giác quan đều rất nhạy bén, nên anh cực kì nhạy cảm trước những ánh mắt của người khác.
Nếu không anh sẽ không thể nào tham gia vào những nhiệm vụ quan trọng nhất, cũng không thể nào chỉ trong một thời gian ngắn đã leo lên được vị trí cao.
Huống chi, hai người lại gần nhau như thế này, mà Tô Thanh Thanh lại không chút nào che giấu ánh mắt nóng bỏng của mình.
Hạ Kiêu cảm giác ánh nhìn ấy gần như có thể dào được hai cái lỗ trên lưng anh.
Trước ánh nhìn như thiêu đốt của Tô Thanh Thanh, Hạ Kiêu chợt nhớ những chuyện đã xảy ra đêm qua.
Vốn dĩ anh không phải là loại người dễ xúc động như vậy, nhưng Tô Thanh Thanh lại luôn dùng ánh mắt đó để nhìn anh.
Ánh mắt đi từ mặt, đến cổ, hầu kết rồi chạy xuống ngực, đi qua cơ bụng.....
Anh chợt có ý định muốn ôm ấp Tô Thanh Thanh, "yêu thương" cô thật nhiều.....
Rõ ràng anh vừa tắm nước lạnh xong, nhiệt độ trong phòng lại không cao.
Nhưng dưới ánh mắt nóng bỏng này, cả người Hạ Kiêu vẫn không khỏi đổ mồ hôi.
Anh không biết mình có nên vui mừng hay không, vì ít ra hôm nay Tô Thanh Thanh không "giở trò" với anh như đêm trước.
Nếu không, cho dù anh có biết trước mình sẽ phạm sai lầm thì vẫn sẽ không thể kìm lòng được, vẫn phạm lỗi mất.
Anh vá xong liền phủ chăn bông ra rồi sắp xếp cẩn thận. Sau đó, Hạ Kiêu không dám nhìn Tô Thanh Thanh lâu, vội đi ra ngoài.
Suy đoán chắc là Hạ Kiêu đi trả lại cuộn chỉ. Tô Thanh Thanh không hỏi gì, chỉ lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Hông của Hạ Kiêu, đúng là quá "ngon."
Cả tấm lưng, bắp tay kia nữa, tất cả đều khiến cho cô không còn tinh thần tập trung đọc sách.
_______________
Sau khi đi ra ngoài, Hạ Kiêu đứng lặng trong gió đêm một chút, chậm rãi thở ra một hơi.
Lúc này anh mới cảm thấy được bắp thịt đang căng cứng của mình có chút thả lỏng.
Anh quay đầu nhìn lại, ánh đèn dầu vẫn thấp thoáng qua cửa sổ, cổ họng khẽ dao động một cái.
Hạ Kiêu đứng yên một chút, không đi trả cuộn chỉ ngay. Anh đếm lại tiền và tem phiếu còn thừa lại hôm nay, sau đó lại rút ra một tem phiếu thuốc lá.
Anh mang theo nó đi đến nhà của đội trưởng đội sản xuất.
Đội trưởng Lưu vừa nhìn thấy Hạ Kiêu thì vội vàng nở nụ cười.
"Hạ Kiêu, sao muộn như thế này rồi cậu còn đến chỗ tôi thế."
"Ngồi xuống đi."
Hạ Kiêu vừa bước vào thì phát hiện ra, Mạnh Tân Dân cũng có mặt. Anh chỉ hơi gật đầu với Mạnh Tân Dân một chút.
Đội trưởng Lưu cười haha, nhìn Hạ Kiêu nói.
"Có chuyện gì? Cậu muốn nhờ chỉ huy đại đội giúp cậu làm chứng minh hay là muốn tôi giúp cậu xử lý chuyện ly hôn với Tô Thanh Thanh...."
Ly hôn sao?
Không hiểu vì sao, trước mặt Mạnh Tân Dân, Hạ Kiêu lại càng không muốn nghe thấy hai chữ này, anh nhanh chóng nói.
"Không, tôi chỉ muốn hỏi một chút chuyện kéo điện của đại đội chúng ta."
"Lúc có thông báo lắp điện cho các hộ gia đình trong đại đội trước đây, tôi không ở nhà. Nên bây giờ muốn hỏi qua một chút chính sách đó."
Đội trưởng Lưu vô cùng kinh ngạc.
"Sao cậu lại muốn lắp đèn điện thế?"
Hạ Kiêu nên trả lời như thế nào nhỉ?
Chẳng lẽ, là vì nhìn Tô Thanh Thanh đọc sách dưới ánh đèn dầu, trông rất khổ sở, anh sợ rằng cô ấy sẽ bị hư mắt sao.