Hạ Kiêu cảm thấy suy nghĩ của mình kì quái, anh nhẹ nhàng ho một tiếng.
"Em tắm xong thì gọi tôi, tôi sẽ phụ dọn."
Anh nói xong rồi đi mất, Tô Thanh Thanh tiếc nuối thu lại ánh nhìn...
....
Sau khi Tô Thanh Thanh tắm xong, cô mới lúng túng phát hiện ra, cô không thể nào khiêng nổi chậu tắm.
Cô đang hì hục đổ từng xô nước trong chậu ra thì nghe được có người gõ cửa.
"Em xong chưa?"
Tô Thanh Thanh nhanh chóng đáo.
"Xong rồi, xong rồi."
Giọng nói Hạ Kêu có chút khàn khàn.
"Để nước ở đó đi, tôi đến don."
Tô Thanh Thanh ngoan ngoãn không phản bác.
Hạ Kiêu đẩy cửa phòng bếp ra, trong phòng độ nóng và độ ẩm đều rất cao, không khí còn mang theo một ít mùi hương hoa hồng thoang thoảng, nhẹ nhàng phả vào mặt anh.
Hạ Kiêu có cảm giác dường như Tô Thanh Thanh đang nhào vào lòng mình, đến cả hơi thở của anh toàn bộ đều thấm đẫm mùi vị của cô...
Anh không dám nấn ná thêm, vội vàng khiêng chậu nước lên.
Tô Thanh Thanh cố gắng muốn xem Hạ Kiêu chỉ là một người bạn cùng phòng bình thường, nhưng giữa hai người đã phát sinh một mối quan hệ không hề bình thường chút nào.
Vóc người nam tính của Hạ Kiêu làm cho người khác rất khó cưỡng lại.
Dáng người cao to, khỏe mạnh ngay cả khi múc nước để đổ cũng rất đẹp trai!
Dù rằng, cô không phải là loại người háo sắc....
Nhưng mà... trước đây không có kinh nghiệm thì không nói, hiện tại lại từng "ăn" qua một người đàn ông cực phẩm như Hạ Kiêu, nên Tô Thanh Thanh rất dễ có suy nghĩ sai lệch....
Cơ mà, vấn đề hiện tại này còn nghiêm trong hơn là cô nghĩ.
Nhà của Hạ Kiêu chỉ có một phòng ngủ..... và một giường lớn.
Tô Thanh Thanh đờ đẫn nhìn chằm chằm cái giường 1m4 thầm nghĩ.
Nếu cô và Hạ Kiêu muốn sống chung một cách vui vẻ, vậy thì việc ngủ chung là điều rất có khả năng xảy ra.
Nghĩ hồi lâu, cô bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi nếu mình dám nói ra lời này, vậy thì Hạ Kiêu nhất định sẽ nghi ngờ rằng, cô có ý đồ xấu muốn "quấy rối" anh mất.
Không biết lúc nguyên thân sống tại viện thanh niên trí thức có đem theo bộ chăn đệm nào hay không.
Tuy chỉ có một cái giường, nhưng cô có thể trải nệm trên mặt đất, lót để ngủ.
Nhưng mà....không có.
Nguyên thân lúc đó chỉ mang theo quần áo.
Sau khi đến đây, cô ấy dường như vẫn chen chúc ngủ cùng người khác. Trong khi nguyên thân còn đang chờ người nhà ở thủ đô gửi chăn bông lên thì họ lại phát hiện cô ấy và Bạch Thiển Thiển bị ôm nhầm.
Cô lo lắng đứng im, đã vậy rồi chi bằng lót đỡ tấm chiếu hay áo khoác bông lên nằm đỡ cho xong,
Người nhà họ Tô ở nông trường vì không muốn cô bị liên lụy nên không cho phép cô qua bên đó ở cùng họ.
Nếu qua bên ấy thì có nghĩ là sẽ phải đi cải tạo chung, vô cùng bất tiện.
Trong lúc cô đang cân nhắc có nên hạ quyết tâm đi qua viện thanh niên trí thức bên cạnh, tìm "bạn mới" Đảng Tiểu Hồng chen chúc ngủ với người ta hay là nên ngủ dưới sàn nhà thì Hạ Kiêu bước vào.
Anh lấy ga chải giường cùng chăn đệm, rồi nhanh chóng trải chúng ra
Việc trải drap giường, xếp chăn này cô rất thành thạo.
Tô Thanh Thanh vô cùng ân cần, bảo
"Tôi giúp anh một tay."
Hạ Kiêu dừng tay một chút, bất chợt hỏi Tô Thanh Thanh.
"Em có chỉ không?"
Tô Thanh Thanh chớp mắt.
"Chỉ gì?"
Chăn đệm vào những năm 70 này, bên trong thường được nhồi đầy bông vải, bên ngoài là hai mảnh vải bao quanh. Ở vùng nông thôn, bình thường vỏ chăn được trang trí bằng chữ "Hỷ" đỏ thẩm cùng họa tiết hoa nở phú quý , loại chăn này sẽ được dùng cho đêm tân hôn, sau khi kết hôn còn có thể sử dụng thêm hai mươi, ba mươi năm nữa....
Phần lớn chăn đệm đều được làm từ vải thô hoặc vải bông trắng, lớp vải này bao phủ hoàn toàn bông vải bên trong, mép chăn sau đó được bọc và khâu lại.
Cô nghĩ ngợi rồi vội vàng nói.
"Hư rồi thì cắt bỏ đi"
Ngay lập tức, Tô Thanh Thanh liền ý thức được mình đã lỡ nói ra những gì.
Trong thời đại này, vật tư rất quý giá.
Kim được dùng để may chăn đều là loại kim số 0 rất lớn, ngoài ra còn phải sử dụng chỉ trắng cỡ số 4.
May một chiếc chăn bông, có lẽ cũng phải mất hết nửa cuộn chỉ.
Chăn bông dù có bị hỏng cũng không thể nào bị cắt bỏ được, nếu vá qua một chút có thể dùng được dài dài.
Sau khi suy nghĩ tường tận, Tô Thanh Thanh có chút sững sốt. Cô đã lỡ bảo cắt bỏ rồi....
Chăn bông đã hỏng, nhặt về thì có thể dùng tiếp được sao?
Hạ Kiêu nhìn Tô Thanh Thanh, anh cảm thấy câu hỏi vừa rồi của mình có chút ngu ngốc.
Dựa vào "tài năng" lãng phí của Tô Thanh Thanh, cô ấy sẽ giữ lại chỗ sợi bông này sao?
Tô Thanh Thanh bị anh nhìn đến mức chột dạ.
"Vậy ....."
Vậy hay là ngày mai cô đến công xã của thị trấn mua nhé?
Hạ Kiêu quay đầu bỏ đi.
Tô Thanh Thanh:
"....."
Cô ủ rũ, Tô Thanh Thanh cảm thấy trong lòng của Hạ Kiêu, điểm số của mình đã bị rớt giá thậm tệ, hơn nữa có lẽ còn bị người ta gán cho cái danh "phá của", không biết tiết kiệm.
Nếu như Hạ Kiêu biết được suy nghĩ này của cô, có lẽ anh sẽ nói với cô, ngay từ lần đầu tiên thấy cô nấu cơm, anh đã không xem cô là một người biết tiết kiệm rồi.
Tô Thanh Thanh gục đầu ngồi bên giường.
Hôm nay, cô có vẻ bạo gan hơn một chút. Tô Thanh Thanh lấy từ trong không gian ra hai chiếc chăn tơ tằm.
Mặc dù có thể bị người khác nghi ngờ, nhưng hiện ở phương nam vẫn còn truyền thống xài chăn tơ tằm. Nếu cô mua được hai món này ở chợ đen thì cũng là một điều rất bình thường....
Có chăn rồi, dù cho có phải ngủ trên mặt đất, thì cũng không phải là một việc quá khổ sở, nhưng hiện tại.....
Cô sẽ không để cho bản thân cảm thấy ngượng ngùng quá lâu, Tô Thanh Thanh cố gắng tìm việc để làm.
Cô lôi chồng sách ra, tỏ vẻ vô cùng tập trung đọc sách.
Vô cùng, vô cùng tập trung.
Nếu không cô sẽ lại không kìm lòng được mà suy tính tối nay nên ở chỗ nào mất.
Trong nhà Hạ Kiêu không có điện, thiết bị chiếu sáng chỉ có đèn dầu.
Đèn dầu có mùi rất khó ngửi lại có khói, thật khó chịu.
Ánh sáng cũng khá mờ. Tô Thanh Thanh đọc sách dưới ngọn đèn này, có chút mỏi mắt.
Đọc được một lúc lâu, cô đã cảm thấy choáng váng.
Cho nên ngay cả việc Hạ Kiêu đi vào như thế nào, cô cũng không phát hiện ra.
Mãi một hồi sau, cô mới thấy Hạ Kiêu đứng trước cửa.
"Anh về rồi."
"Có tìm được chỉ không?"
Hạ Kiêu vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt.
Người ta vẫn thường nói, mỹ nhân dưới ánh đèn, càng nhìn lại càng mê.