Chương 33

Dưới ánh nhìn của cô, Hạ Kiêu cảm thấy cả người nóng lên một cách khó hiểu.

Anh vờ như không cảm nhận được sự kì lạ của cô, xoay người đi về sân sau.

Tô Thanh Thanh sờ sờ mũi mình một chút.

Nhưng mà, sau khi nghe được tiếng nước ở sân sau, cô không thể nào tập trung tinh thần đọc sách được nữa, ánh mắt không khỏi nhìn về sân sau.

Hạ Kiêu đang giặt thứ gì đó, Tô Thanh Thanh nhìn sang, vẻ mặt cứng đờ....

Vật đó hình như là đôi bít tất màu hồng nhạt cô từng mang phải không?

Kim chủ tương lai đang giúp cô giặt bít tất sao?

Anh phụ rửa chén thì còn có thể hiểu được, dù sao người ta cũng ăn đồ do cô nấu!

Nhưng sao cô có thể để cho nam chính giặt bít tất cho mình như thế này được.

Lúc này là khoảng thời gian quý giá để lấy lòng anh ấy, đối với vị kim chủ tương lai này thì việc này chẳng khác gì một điều nhục nhã!

Cô cảm thấy mình quá xem thường đối phương.

Nhất là khi Tô Thanh Thanh thấy được hình ảnh người đàn ông oai phong lực lưỡng kia đang nắm trong tay một đôi..... bít tất nữ tính.

Tô Thanh Thanh vội vàng chạy tới định giành lại đồ, giọng nói có chút lắp bắp.

"Thứ này, thứ này, để tôi tự giặt đi."

Hạ Kiêu nhìn xuống đôi dép cô đang mang.

Là một đôi dép nhựa màu trắng hồng trông rất dễ thương. Hạ Kiêu đã từng đi qua một số cửa hàng ở thành phố và thị trấn, nhưng anh chưa từng thấy qua loại dép này bao giờ

Màu sắc của đôi dép này nhìn rất sang trọng, kết hợp với đôi chân nhỏ nhắn mịn màng của Tô Thanh Thanh, có lẽ nó phải được đi trên sàn gạch, như vậy thì trông mới xứng.

Hạ Kiêu thu tầm mắt lại, không nói gì thêm.

Tuy Tô Thanh Thanh vẫn còn đứng bên cạnh....nhưng Hạ Kiêu lại hoàn toàn không hề ngần ngại tiếp tục giặt đồ lót.

Anh bắt đầu vắt drap trải giường.

Tay phải của anh có hơi yếu hơn tay còn lại một chút.

Lúc này, Tô Thanh Thanh mới sực nhớ, thương tổn trên cánh tay của Hạ Kiêu.

Cội vội vàng tiến tới, giúp một tay.

Nhưng tay của Hạ Kiêu so với đôi tay mảnh khảnh của Tô Thanh Thanh thì khỏe hơn rất nhiều, anh dứt khoát đuổi cô đi.

Theo như tiểu thuyết, sau này Hạ Kiêu sẽ tìm được người có khả năng giúp anh chưa bệnh, cánh tay này sẽ được hồi phục một chút. Có lẽ cô nên lục tìm một ít sách thuốc trong không gian, xem qua có cách nào giúp anh chữa lành cánh tay hay không. Nếu như anh được chữa trị sớm, nói không chừng sau này tay Hạ Kiêu có thể hồi phục lại hoàn toàn.

Tô Thanh Thanh thấy được hai miếng vải, hỏi.

"Anh mua cái này làm gì vậy."

"Làm drap trải giường."

Tô Thanh Thanh:

"....."

Cô chợ nhớ ra, hình như mình đã từng than thở rằng chăn drap nhà Hạ Kiêu quá thô ráp thì phải?

Nhưng cô đã nói với Hạ Kiêu đâu?

Hay là Tô Thanh Thanh đã không cẩn thận than thở với anh lúc nào đó mà cô không nhớ rồi?

Cô vội vàng giải thích.

"Thật ra, thật ra, tôi không có yếu đuối như vậy đâu."

Hạ Kiêu im lặng nhìn cô, ánh mắt như muốn nói, không cần em nói tôi cũng biết.

Ánh nhìn của Hạ Kiêu quá rõ ràng khiến cho Tô Thanh Thanh vô thức lùi về sau hai bước....

Nhìn Hạ Kiêu mang đồ đã được giặt sạch đi phơi, Tô Thanh Thanh chợt nhớ đến lời nói của Tô Vĩnh An đã nói lúc trưa - "khiến cho Hạ Kiêu phá sản."

Hôm nay, xem chừng đúng thật.

Hiện tại, thị trấn cũng không có quy định rằng, khi kết hôn phải có một bộ chăn drap bằng vải bông.

Hạ Kiêu nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhưng đôi chân trần trụi cùng cẳng chân mịn màng của Tô Thanh vẫn hiện rõ trong đầu anh.

Hầu kết khẽ dao động, Hạ Kiêu không khỏi nghĩ đến xúc cảm khi được chạm vào chúng....

Là cảm giác trơn mượt, mềm mại, căng mịn...

Hơn nữa lúc này Tô Thanh Thanh vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh từ phía sau.

Ánh mắt hầu như không hề có ý che giấu.

Giống như ánh mắt khi cô uống say nhìn anh đêm qua.

Cực kì nóng bỏng và trần trụi.

Hạ Kiêu không kìm chế được nghĩ đến những chuyện hai người đã cùng làm vào cái đêm ấy....

Trong chớp mắt, bầu không khí trở nên nóng bỏng lại khô khóc đến mức bùng cháy.

Cổ họng Hạ Kiêu có hơi siết lại, rốt cuộc anh vẫn quay đầu nhìn về phía sau.

"Tôi đã nấu nước sẵn trong bếp, lúc em đi tắm, cố gắng đừng để vết thương đυ.ng nước."

Sau đó anh nhanh chóng rời đi.

Nếu còn nấn ná lại ít lâu nữa, Hạ Kiêu sợ mình sẽ làm ra loại chuyện điên rồ nào đó mất.

Tô Thanh Thanh rất thích sạch sẽ, hôm nay bôn ba cả ngày ở thị trấn, cả người toàn là bụi đường.

Cô ấy nhất định sẽ rất khó chịu, nên sau khi giặt sạch đồ nhân tiện anh đã nấu thêm hai nồi nước nóng.

Tô Thanh Thanh nuối tiếc thu tầm mắt lại, không cần phải động tay, không cần phải mở miệng nói chuyện, chỉ cần thỉnh thoảng được nhìn đến no mắt như thế này cũng tốt.

Vóc người Hạ Kiêu đúng là quá gợi cảm rồi.

Dáng người cường tráng, cơ bắp săn chắc, hormone nam tính tỏa ra khắp nơi.

Nếu như Hạ Kiêu mà là trai bao, thì cô tình nguyện bao nuôi anh cả đời!

Để lúc nào cũng có thể sờ soạng, ôm ôm.

Khi nghe qua lời Hạ Kiêu vừa nói, một suy nghĩ chợt hiện ra trong đầu cô, không phải là suy nghĩ tắm trong chậu tắm ở nhà bếp sẽ bất tiện như thế nào, mà là.....

Đêm qua, hình như Hạ Kiêu đã giúp cô tắm rừa phải không?

Gương mặt Tô Thanh Thanh chợt có chút nóng, vô vội vàng chạy vọt vào nhà bếp.

Sau khi bước vào, cô mới phát hiện mình không mang chậu tắm theo.

Vừa quay đầu định đi lấy thì Hạ Kiêu đã đi tới, tay anh đang khiêng chậu tắm.

Anh đặt chậu tắm xuống, liếc nhìn cánh tay mỏng manh của cô rồi nhanh chóng đổ nước nóng vào. Sau đó, anh đi ra ngoài rồi xách một thùng nước lạnh đổ vào.

Nhà bếp này không nhỏ, cũng bảy tám mét vuông.

Có bếp lò, tủ và một cái chậu tắm lớn.

Nhưng không biết vì sao, đột ngột có thêm sự xuất hiện của Hạ Kiêu lại khiến cho Tô Thanh Thanh cảm thấy không gian ở đây có chút chật chội, cô chợt có chút hồi hộp.

Nhiệt độ xung quanh còn trở nên nóng bỏng hơn khi cộng hưởng với độ nóng trong chậu tắm.

Tô Thanh Thanh miệng khô khốc nhìn Hạ Kiêu, cô không khỏi suy nghĩ, ngày hôm qua Hạ Kiêu đã tắm cho mỉnh như thế nào?

Lúc đó, cô mặc gì?

Quan trọng hơn là.....

Hạ Kiêu tắm cho cô rất sạch sẽ....

Vậy không phải là cô đã bị ăn sạch rồi sao?

Tô Thanh Thanh chợt cảm thấy mình hơi bị lỗ rồi....

Ánh mắt của cô lúc này khiến cho Hạ Kiêu có chút không thể chịu đựng được, thật giống như một con sói đang rình mồi trong đêm....