Chương 29

"Hạ Kiêu đẹp trai hay không, còn cần cô phải nói sao? Dù cho anh ấy có hàng trăm vết sẹo đi nữa thì cũng đẹp hơn cô vô số lần!"

"Cô có biết vết sẹo được xem là huân chương của quân nhân hay không? Cô chính là đang xem thường quân nhân! Không có sự hi sinh của anh ấy thì mấy người sẽ được ăn sung mặc sướиɠ, sống yên ổn qua ngày sao?"

Hạ Kiêu hơi giật mình sững sốt, anh thoáng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Thanh Thanh.

Gương mặt cô lúc này bởi vì tức giận mà gần như đỏ bừng cả lên.

Cô thật sự rất giận, lại có người dám mắng chửi anh....

Dáng vẻ của cô lúc này như thể muốn giáng cho người kia một cái tát.

Tô Thanh Thanh thật muốn đánh người!

Lưu Liễu lúc này đã giận đến mức mất đi khả năng suy nghĩ, cô ta đớp chát.

"Bớt xu nịnh đi! Hạ Kiêu là thứ gì chứ?"

"Bốp"

Một âm thanh chát chúa vang lên khiến cho Lưu Liễu bừng tỉnh hoàn toàn. Cô ta ngước mắt nhìn Đảng Tiểu Hồng.

Đảng Tiểu Hồng không giống như Bạch Thiển Thiển và Tô Thanh Thanh.

Cô ta xuống nôn thôn đã được một năm, lúc còn ở nhà bình thường vẫn theo đám anh em họ cùng tham gia huấn luyện.

Cái tát giáng xuống mặt Lưu Liễu cực kì mạnh, để lại cả một vệt đỏ trên mặt cô ta.

Gương mặt Lưu Liễu ngay lập tức sưng vù.

Cô ta khó tin nhìn Đảng Tiểu Hồng, thét chói tai lao tới.

"Tôi liều mạng với cô!"

Thấy Lưu Liễu xông về phía mình, Đảng Tiểu Hồng không hề nể nang gì mà cho cô ta một cái tát khác, gương mặt Đảng Tiểu Hồng đằng đằng sát khí, quyết không nương tay mà giáng xuống cái tát.

"Mỗi người trong nhà tôi đều là quân nhân."

"Lưu Liễu, đầu óc cô đã là đồ bỏ đi, nhưng lúc nói chuyện cần phải chú ý một chút. Nếu không, cô có tin tôi cho cô đi hốt phân bò không."

Lưu Liễu vừa thét chói tai lại nhào lên trong chớp mắt trở nên cứng đờ.

Mạnh Tân Dân cũng trầm mặt.

"Lưu Liễu, tư tưởng của cô đúng là có vấn đề nghiêm trọng!"

Tô Thanh Thanh cũng mắng thêm một câu.

"Ngu dốt."

Đảng Tiểu Hồng thầm vừa mắt với cô không ít.

Tô Thanh Thanh nhìn sang, dường như cũng rất có thiện cảm với đối phương.

"Tô Thanh Thanh, mấy người có đi không?"

Tô Thanh Thanh nhìn thấy xe bò đã ở một chỗ gần đó, chắc hản xe đã đến được một lúc rồi những vẫn luôn đợi bọn họ, không có ý xen vào.

Cô nhanh chóng nắm lấy tay Hạ Kiêu rồi lên xe.

"Đừng chấp nhặt loại ngu dốt này làm gì."

Hạ Kiêu xách đồ của mình cùng giỏ xách của cô lên, lúc này mới đuổi theo.

Tô Thanh Thanh nắm lấy tay anh vội vàng đi lên phía trước xe.

Xe bò này chẳng qua là một cái xe đẩy, nhưng lại dùng sức bò để kéo.

Tối đa chỉ có thể ngồi được năm, sau người. Viện thanh niên trí thức lại nhiều người như vậy nên không đủ chỗ cho tất cả mọi người cùng ngồi.

Tô Thanh Thanh đặt ba túi lương thực phụ xuống rồi nhìn về phía Đảng Tiểu Hồng ở phía sau, cười cười.

Cô là dân làm ăn buôn bán nên đương nhiên rất hiểu cách đối nhân xử thế.

Người ta thường hay nói, ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài cậy bạn bè.

Cô gái tên Đảng Tiểu Hồng này, nhìn qua rất có tiềm năng để trở thành bạn.

Huống hồ chi, kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu nữa!

Bạch Thiển Thiển đứng im tại chỗ, vẻ mặt thay đổi liên tục.

Nhất là khi cô ta nhìn thấy Tô Thanh Thanh nắm lấy tay Hạ Kiêu nhưng anh không có chút nào tỏ ý cự tuyệt, thậm chí còn giúp cô xách cái giỏ đầy ắp đồ kia nữa.

Bạch Thiển Thiển hai tay nắm chặt, móng tay gần như găm thẳng vào trong da thịt.

Có gì đó không đúng.

Tô Thanh Thanh đã kết hôn với Hạ Kiêu rồi, đương nhiên là có ưu thế.

Cô ta quá hiểu cách làm người và tính cách của Hạ Kiêu, anh ấy là một người rất có trách nhiệm.

Hôm nay lỡ như Hạ Kiêu nảy sinh tình cảm gì đó với Tô Thanh Thanh thì....

Không, không, không thể.

Cô ta đã cố tình thông báo trước tin tức cho Tô Thanh Thanh, để Tô Thanh Thanh có thể sớm mua được đống tài kiệu kia, cho cô có cơ hội để ở cạnh Mạnh Tân Dân.

Tại sao Tô Thanh Thanh lại từ chối?

Hơn nữa, trong tình huống vừa rồi, còn nói giúp Hạ Kiêu.

Sắc mặt cô ta thay đổi liên tục, càng lúc càng khó coi.

"Đồng chí, cô có đi hay không?"

Tề Căn Sinh ngồi trên xe bò gọi một tiếng.

"Cô không đi thì chúng toi đi nhé! Đây là chuyến cuối cùng rồi."

Bạch Thiển Thiển vội vàng nói.

"Đi."

Cô ta không muốn cuốc bộ mười cây số trên loại đường đất này đâu.

Bạch Thiển Thiển lên xe, liền cười nói.

"Cảm ơn, anh Căn Sinh."

Tề Căn Sinh nhỏ giọng ừ hử.

Đảng Tiểu Hồng cũng đi nhanh lên xe, nơi này cách đội sản xuất gần mười cây số lận!

Cô ta không muốn chạy bộ trở về chút nào.

Tề Căn Sinh điểm qua từng khuôn mặt còn lại, có vài người vẫn còn chưa nhận ra anh ta.

Vẻ mặt Lưu Liễu có hơi khó nhìn, cô ta muốn tìm Bạch Thiển Thiển, nhưng Bạch Thiển Thiển không có chút phản ứng nào.

Lưu Liễu nắm chặt tay, không nói lời nào, ngồi lên xe.

Trên xe bò vốn dĩ cũng đã chở không ít đồ, nên không gian hoàn toàn đã bị chiếm cứ hết.

Mấy thanh niên trí thức còn lại chỉ còn biết mở to mắt đứng nhìn, bọn họ đi hỏi thăm thêm vài tiệm sách nữa nên về trễ, ai ngờ có vài nữ thanh niên trí thức khác cũng xuất hiện, cùng trở về.

Họ càng không nghĩ đến, Hạ Kiêu và Tô Thanh Thanh cũng ở đây.

Bốn người đàn ông bọn họ có muốn chen vào ngồi cũng không chen lọt được.

Tề Căn Sinh có hơi ngượng ngùng nói.

"Hay là, mấy nam đồng chí các người thể hiện phong độ, đi theo phía sau đi."

Hạ Kiêu cũng muốn xuống xe, nhưng Tô Thanh Thanh không đồng ý.

"Tôi thấy đã lên đây ngồi rồi, xuống cũng không ổn cho lắm. Như thế này không phải là rất vừa vặn hay sao? Chỉ còn thừa lại bốn người kia thôi, để cho họ tự đi là được."

Hạ Kiêu không hiểu vì sao, sau khi nhìn thấy vẻ mặt có chút vặn vẹo của Mạnh Tân Dân, tâm trạng anh lại trở nên thoải mái một cách kỳ lạ.

Anh ngoan ngoãn ngồi yên, không động đậy.

Tô Thanh Thanh nhìn xe bò khởi hành, bụi phủ đầy mặt và cổ Mạnh Tân Dân đang đi phía sau, tâm trạng cô cũng trở nên cực kỳ vui vẻ.

Bạch Thiển Thiển vẫn bảo trì vẻ mặt khó tin, nhìn Tô Thanh Thanh, rồi lại nhìn về phía Mạnh Tân Dân đang ngập chìm trong bụi đường.

"Thanh Thanh, xem như cô muốn trả thù Mạnh Tân Dân thì cũng không cần phải làm như vậy đâu....."

Đảng Tiểu Hồng cười nhạo.

"Cô đau lòng Mạnh Tân Dân như vậy, hay là cô xuống xe đi, đổi cho Mạnh Tân Dân lên đây ngồi nhé?"

Bạch Thiển Thiển:

"........"

"Tôi không có ý này."

Cô ta nhìn Hạ Kiêu và Tô Thanh Thanh, sắc mặt càng trở nên đờ đẫn.

"Thanh Thanh, tôi luôn muốn nói với cô là cô có thích Mạnh Tân Dân, cũng không cần thiết phải làm thế....."