Chương 27

Mạnh Tân Dân gần như nghiến răng nghiên lợi, cái gì mà cưỡng ép anh ta chứ?

Tô Thanh Thanh đang nói hưu nói vượn cái gì đấy?

Toàn bộ người trong viện thanh niên trí thức có chút không dám tin tưởng nhìn Tô Thanh Thanh.

Bạch Thiển Thiển cũng sững sốt, Tô Thanh Thanh thật sự không quan tâm Mạnh Tân Dân chút nào sao....

Sao lại nói ra những lời này.

Lẽ nào, thái độ của Mạnh Tân Dân ngày hôm qua và lời nói của cô ta có tác động lớn đến thế sao?

Bạch Thiển Thiển nhìn về phía Tô Thanh Thanh, thấy Tô Thanh Thanh đứng núp phía sau Hạ Kiêu, được thân hình to lớn của anh che chở, chẳng hiểu vì sao, tim của cô ta bỗng nhiên nhói lên một cái. Bạch Thiển Thiển chợt có cảm giác, hình như mình đã mất đi một thứ gì đó quan trọng rồi, ngay cả nụ cười trên mặt cô ta cũng có chút miễn cưỡng.

"Thanh Thanh, cho dù cô có tức giận, cũng nên biết lựa lời mà nói chứ!"

Cô ta cố tình nhìn Mạnh Tân Dân.

"Thanh niên trí thức Mạnh, anh đừng tức giận. Thanh Thanh chẳng qua là giận quá mà thôi, ý của cô ấy không phải như vậy."

"Anh biết đó, cô ấy và Hạ Kiêu kết hôn cũng là vì giận dỗi mà...."

Mạnh Tân Dân nhìn Bạch Thiển Thiển, lại nhìn Tô Thanh Thanh.

Rõ ràng, Tô Thanh Thanh không có ý này.

Từ lần gặp gỡ hôm nay, anh ta đã có thể cảm nhận được, Tô Thanh Thanh thật sự đang cố gắng vạch rõ quan hệ với anh ta.

Mà từ lời nói này của Bạch Thiển Thiển, thì ý đó lại càng rõ ràng hơn.

Anh ta không kìm lòng được bậc cười một tiếng, chắc là Bạch Thiển Thiển đang cố tình muốn giao anh ta cho Tô Thanh Thanh nhỉ?

Không ngờ, chỉ trong một ngày mà anh ta đã trở thành kẻ mà người khác đều muốn tránh xa.

Hạ Kiêu đứng một bên lạnh lùng nhìn Bạch Thiển Thiển, người này đã nhận được sự chăm sóc của nhà họ Tô suốt hai mươi năm, nhưng cô ta không hề tỏ ra biết ơn chút nào.

Có thể nói là loại người lòng lang dạ sói.

Hiện tại, chỉ cần nghĩ tới Bạch Thiển Thiển, đã đủ khiến anh cảm thấy chán ghét rồi.

Tô Thanh Thanh rất buồn bực, tức giận đáp trả.

"Bạch Thiển Thiển, cô là con giun trong bụng tôi sao."

"Chẳng lẽ tôi nghĩ gì cô cũng biết?"

Cô nhìn về phía Mạnh Tân Dân rồi lại nhìn sang Bạch Thiển Thiển.

"Cô và Lưu Liễu có âm mưu gì, có suy tính, thì tự các người bày mưu với nhau, đừng phí tâm tư lên người tôi!"

"Còn về phần Mạnh Tân Dân, anh ta cao quá tôi với không nổi!"

Cô sẽ không bao giờ xen vào chuyện giữa Mạnh Tân Dân và Bạch Thiển Thiển.

Bạch Thiển Thiển ngây ngốc cả người.

"Tô Thanh Thanh, cô....."

Lưu Liễu xen vào lời cô ta.

"Tô Thanh Thanh, Thiển Thiển đã giúp cô một tay, sao cô còn không biếu điều, không biết đón nhận ý tốt của người ta như vậy."

"Còn nữa, ai bảo tôi....." Thích Mạnh Tân Dân, bốn chữ này chưa kịp nói ra, mặt Lưu Liễu đã đỏ lên, ấp úng mãi không thể nói thành lời.

"Giúp tôi một tay sao?"

Tô Thanh Thanh cười nhạo.

"Tôi chỉ thấy là loại giả vờ thân thiện để rắp tăm giở trò mà thôi, tôi không an tâm!"

Vẻ mặt Bạch Thiển Thiển có chút khó coi rồi.

Tô Thanh Thanh hôm nay có gì đó không đúng, dường như cô ta không còn ý định theo đuổi Mạnh Tân Dân nữa.

Mà quan hệ giữa cô ta và Hạ Kiêu lại đột nhiên trở nên hòa hợp rồi...

Lưu Liễu tức xanh mặt.

"Cô!"

Tô Thanh Thanh lúc này không đợi cô ta mở miệng nói hết lời, đã tức giận đáp trả luôn.

"Bạch Thiển Thiển cho cô lợi ích gì, cô lại tình nguyện trở thành chó liếʍ mông cô ta vậy?"

Mặc dù bọn họ không biết ý nghĩa của ba từ "Chó liếʍ mông" là gì, nhưng khi phối hợp với ngữ cảnh này, có thể lờ mờ đoán ra được.

Hơn nữa từ ngữ lại mang theo sự ..... sỉ nhục rất rõ ràng....

Tô Thanh Thanh đứng bên cạnh Hạ Kiêu, không kìm lòng được khẽ chớp mắt một cái.

Nhóm người thanh niên trí thức đứng bên kia, mỗi người một ánh mắt nhìn chằm chằm Tô ThanhThanh, lại nhìn chằm chằm Lưu Liễu đứng bên cạnh.

Lưu Liễu đã giận điên lên.

"Tô Thanh Thanh! Cô....."

Tô Thanh Thanh ỷ mình có Hạ Kiêu bảo kê, hếch cằm lên, cô đặt cái giỏ xuống đất, tay chống nạng, dáng vẻ như thể muốn nói "cô có ngon thì nhào vô mà đánh tôi."

Mạnh Tân Dân nhìn Tô Thanh Thanh, anh ta chợt cảm thấy, bản thân không còn nhận ra cô nữa.

Nhưng mà, không biết vì sao khi thấy cô chống nạnh giận dữ khıêυ khí©h Lưu Liễu như vậy.... Mạnh Tân Dân lại có một suy nghĩ..... Tô Thanh Thanh như thế này thật thú vị.

Có lẽ là do trực giác đàn ông mách bảo mà Hạ Kiêu đã phát giác được ánh mắt của Mạnh Tân Dân giành cho Tô Thanh Thanh đã có sự thay đổi.

Tuy đây không phải là ánh mắt ngưỡng mộ..... nhưng Hạ Kiêu vẫn vô thức nghiêng người, trực tiếp đứng chắn trước mặt Tô Thanh Thanh.

Sau đó anh đưa qua một đôi bít tất.

Khi Tô Thanh Thanh thấy được đôi bít tất, cô có hơi sững sốt.

Hạ Kiêu không giải thích gì thêm, chỉ hướng ánh nhìn của mình xuống chân cô.

Tô Thanh Thanh phối giày da với tất nông vì trông chúng rất hợp mắt, nhưng thành tất nông rất ngắn, lại dễ tụt xuống, làm cho chân rất dễ bị trầy xước.

Cô có chút ngạc nhiên, sao mình không nghĩ đến điểm này.

Tô Thanh Thanh không nhiều lời, nhanh chóng cởi giày ra.

Cô nhìn xung quanh, hình như không có vật gì để cô có thể vịn vào.

Trái lại, sau khi Hạ Kiêu đưa cô đôi bít tất, anh không hề thu lại cánh tay, vẫn để trước mặt cô.

Tô Thanh Thanh nhìn cánh tay rắn chắc của Hạ Kiêu, nói.

"Tôi, tôi vịn một chút được không?"

Hạ Kiêu không từ chối, chỉ chợt cảm thấy bản thân có chút hơi bỉ ổi.

Khao khát chiếm hữu Tô Thanh Thanh của anh ngày một nhiều, chính là loại cảm giác mà đàn ông chỉ có khi gặp được người phụ nữ của đời mình.

Anh biết ánh mắt Mạnh Tân Dân giành cho Tô Thanh Thanh đã có sự thay đổi, cũng biết được đối với Tô Thanh Thanh, Mạnh Tân Dân đã sinh lòng hứng thú nhưng thay vào đó, anh vẫn cố tình đưa cô một đôi bít tất, cố tình để Tô Thanh Thanh tựa vào tay mình, công khai tuyên bố chủ quyền.

Tô Thanh Thanh hơi kinh ngạc một chút, Hạ Kiêu cỏ vẻ dễ gần hơn cô tưởng.

Cô đặt tay lên , cảm nhận được sự mạnh mẽ, vững vàng từ cánh tay anh...

Cảm giác khi sờ vào có chút săn chắc, nhiệt độ tương đối cao....

Cô không kìm lòng được sờ soạng một chút. Sau đó, có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt khác thường của Bạch Thiển Thiển, nên cô mới hắng giọng một cái.

Tô Thanh Thanh len lén nhìn, thấy Hạ Kiêu vẫn chưa phát hiện ra cô đang sờ loạn mình.

Cô vội cởi giầy ra. Sau khi nhận thấy tầm mắt của Hạ Kiêu đã dịch chuyển khỏi người mình, cô mới lặng lẽ dán một miếng băng cá nhân vào miệng vết thương trên gót chân, tiếp đó mới mang đôi bít tất mà Hạ Kiêu vừa đưa qua vào.