Hạ Kiêu cho rằng cô không muốn bị người khác nhìn thấy, ánh mắt tối sầm lại nhưng anh lười so đo với cô.
"Em không nhanh trở về thì sẽ không kịp bắt xe đâu."
Với làn da mỏng manh như hiện tại, liệu cô có thể đi bộ liên tục gần mười cây số hay không?
Hay cô sẽ tình nguyện để Hạ Kiêu cõng mình cả mười cây?
Nhìn Hạ Kiêu điềm tĩnh nói chuyện không hề tỏ ra giận dữ. Tô Thanh Thanh cũng chẳng nói gì nữa chỉ leo lên lưng Hạ Kiêu để anh cõng mình.
Cùng lắm thì khi trở về cô sẽ làm mấy món ngon báo đáp lại!
Lưng của Hạ Kiêu vừa dày lại rộng, Tô Thanh Thanh nằm úp sấp trên người anh cảm thấy rất an toàn, giống như khi cô nghe được giọng nói của anh lúc bị người ta truy đuổi ban nãy vậy.
Sợ mình ngã xuống chỉ khiến cho Hạ Kiêu càng thêm chán ghét. Tuy Tô Thanh Thanh có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn ôm chặt cổ Hạ Kiêu.
Cả người anh cứng đờ.
Cô mềm mại như bông gòn, đang dựa vào lưng anh.
Cảm giác ấm áp cùng mùi thơm không ngừng phảng phất nơi chóp mũi Hạ Kiêu.
Lọn tóc được gió thổi bay lất phất, nhẹ nhàng cạ vào cổ.
Cái loại cảm giác ngứa ngáy, nhồn nhột này, len lỏi từ cổ vào tận đáy lòng anh.
Tô Thanh Thanh nằm trên lưng anh rất không an phận, thỉnh thoảng vẫn nhúc nhích một chút.
Giữa hai người không ngừng cọ xát, tiếp xúc.
Cổ họng Hạ Kiêu khô ran, anh cúi đầu trách một câu.
"Em đừng lộn xộn nữa....."
Tô Thanh Thanh chợt khựng lại, cô chẳng qua có chút bất an.
Cô dè dặt nói.
"Vậy, hay là cho tôi xuống đi?"
Sao cô có can đảm để cho kim chủ tương lai như anh vừa cõng cô trên lưng lại vừa giúp cô xách đồ như em trai nhỏ được.
Việc nhờ vả này khiến cô có chút lo lắng.
"Không cần."
Hạ Kiêu đứng dậy, một tay nâng cô lên, môt tay xách theo cái giỏ.
Thật ra, so với cô thì Hạ Kiêu còn căng thẳng hơn, yết hầu không nhịn được khẽ dao động vài cái. Dù đã cách da thịt cô một tầng vải, nhưng Hạ Kiêu vẫn có thể cảm nhận được sự trơn mướt từ da thịt của Tô Thanh Thanh.
Anh sợ rằng nếu mình giang tay rộng hơn một chút sẽ đυ.ng chạm làn da của cô nhiều hơn.
Hơn nữa, tay anh còn đang đặt dưới mông cô.
Độ căng mọng có tính đàn hồi của nó được anh cảm nhận một cách mơ hồ thông qua lòng bàn tay....
Hạ Kiêu trong vô thức nghĩ tới hình dáng của quả đào mật, trán anh bắt đầu rịn mồ hôi. Quả đào mật mọng nước cùng với hương vị ngọt ngào của nó khiến cổ họng Hạ Kiêu không kìm được khẽ lay động.
Anh bước đi rất vững vàng, mỗi bước chân gần như có khoảng cách gần bằng nhau.
Vừa đến cổng xã cung ứng, hơi thở của anh đã trở nên nặng nề hơn rất nhiều, trán thấm đẫm mồ hôi. Anh vội vàng thả người xuống, thậm chí còn chưa kịp lau đi mồ hôi trên mặt.
Hạ Kiêu vô cùng chật vật nói.
"Em đứng ở đây chờ, tôi đi mua đồ."
Tô Thanh Thanh ngoan ngoãn, đứng bên cạnh.
Sau khi Hạ Kiêu rời khỏi tầm mắt của Tô Thanh Thanh, lúc này anh mới chậm rãi thở phào, lau sạch mồ hội trán.
Hạ Kiêu đi vào xã cung ứng, mặc dù có do dự trong chốc lát nhưng anh vẫn mua vải bông. Dù sao đã đổi được nhiều tem vải như vậy, không xài cũng là một loại lãng phí.
Da thịt mềm mại, non nớt của Tô Thanh Thanh chắc chắn không chịu được sự thô ráp của vải thô.
Hạ Kiêu dồn toàn bộ tiền và phiếu, đổi tất cả thành vải bông.
Vải hoa được dùng làm vỏ chăn, vải bông trắng thì dùng làm lớp lót, sau đó anh lại chọn một mảnh vải hoa khác cùng màu làm drap trải giường.
Ánh mắt Hạ Kiêu nhìn một vòng các quầy hàng, cuối cùng anh mới nhìn về một quầy hàng nằm trong góc.
Đối với cửa hàng bách của thị trấn nhỏ này, Tô Thanh Thanh không có quá nhiều hứng thú.
Cô kiếm đồ lót dưới mặt đất, nhanh chóng ngồi lên trên.
Tô Thanh Thanh lấy mấy cuốn sách mình đã mua lúc trước ra, xem qua một chút, nội dung đầu tiên cô xem là phần trích dẫn.
Đây có lẽ trọng điểm ôn tập của Tô Thanh Thanh.
Cô xem sơ qua nó một lần, sau đó lướt nhanh phần mục lục của những cuốn sách còn lại.
Đối với một người đến từ thế kỷ 21 như Tô Thanh Thanh, tham gia kì thi đại học, trải nghiệm qua ba năm thi đại học, năm năm thí điểm mà nói, khi gần đến kì thi nếu mỗi ngày không làm xong một bộ bài thi, đọc qua một bộ đề, thì cô sẽ cảm thấy rất bất an.
Nhưng mà, hầu như đống sách này đều là về những lý luận tri thức.
Cây bút trong tay Tô Thanh Thanh không ngừng hí hoáy phát họa trên giấy.
Cô suy nghĩ tự ra câu hỏi cho chính mình, để giữ lại một chút hứng thú.
Đúng lúc này , có một giọng nói giễu cợt vang lên.
"Tô Thanh Thanh, cô ngồi ở đây tính giở trò quái quỷ gì vậy?"
Tô Thanh Thanh đang viết các đề mục ra giấy A4 thì chợt nghe thấy giọng nói. Cô nhanh chóng cất món đồ vào.
Lưu Liễu thấy Tô Thanh Thanh cố tình đóng sách lại, rõ ràng là cố tình không muốn cho cô ta xem.
Cô ta chỉ cười nhạo.
"Một đứa chỉ tốt nghiệp cấp hai cỡ cô mà còn muốn tham gia thi đại học sao?"
Lưu Liễu nhìn Tô Thanh Thanh, giọng nói đầy vẻ xem thường.
"Vì thanh niên trí thức Mạnh mà cô đi lấy Hạ Kiêu, cô còn cho rằng thanh niên trí thức Mạnh sẽ hối hận sao? Cô xem , thanh niên trí thức Mạnh một chút phản ứng còn không có."
"Cô nghĩ mình còn là con của lãnh đạo sao?"
"Còn không tự nhìn lại bản thân mình một chút, vậy mà còn muốn tham gia thi đại học."
Lúc Tô Thanh Thanh vừa tới viện thanh niên trí thức, cô cao ngạo biết bao nhiêu.
Hôm nay thì sao nào?
Ngay cả cô ta, Tô Thanh Thanh còn không bằng!
Tô Thanh Thanh ngước mắt nhìn sang, hình như đây là cái đuôi đi theo sau Bạch Thiển Thiển, là vị thanh niên trí thức luôn muốn giễu cợt cô, nhưng cuối cùng lại tự mình hại mình.
Người ta thường nói rừng rậm lớn, chim chóc gì cũng có. Nhưng mà, đối với viện thanh niên trí thức chỉ nhỏ như cái bàn tay này, lại là loại miếu nhỏ gió to.
Ngoại trừ nữ chính Bạch Thiển Thiển trà xanh kia ra, nguyên thân tâm trí suốt ngày nghĩ đến chuyện yêu đương ra, vẫn còn cô gái trước mặt tên Lưu Liễu này.
Trùng hợp là, cả ba người họ đều đã từng thích vị thanh niên trí thức Mạnh kia.
Lưu Liễu này không biết vì sao không trở thành cái đuôi sau mông của Bạch Thiển Thiển đi, lại chạy ra đây để châm chọc cô.
Tô Thanh Thanh không có chút do dự nào, chậm rãi phun ra năm chữ.
"Liên quan đếch gì cô!"
Lưu Liễu nghe cô nói như thế thì suýt chút nữa tức chết.
"Tô Thanh Thanh, cô bớt ở đây giở trò đi, loại người bối cảnh có vấn đề như cô nên sống trong chuồng bò mới đúng, còn muốn đọc sách, muốn tham gia kì thi đại học, muốn lên đại học sao? Cô nằm mơ đi!"