Tại vùng nông thôn này, ai ai cũng chán ghét con bé.
Sao Tô Thanh Thanh lại biết nấu ăn?
Quan trọng hơn là, bánh gạo lạnh này có mùi vị rất ngon.
Tô Thanh Thanh nhìn khúc xương lớn, bên trên có khoảng hơn một cân thịt còn dính lại.
Cô biết, hiện tại thịt hiếm cỡ nào, cô nhìn chỗ thịt này rồi nhìn về phía Tô Vĩnh An.
"Hiện anh đang làm đầu nậu thịt à?"
Tô Vĩnh An hoảng hốt, anh ta nhìn thoáng xung quanh, khi phát hiện không thấy người, anh ta mới trừng mắt nhìn Tô Thanh Thanh.
"Không phải, chỉ là phụ người ta mổ lợn, người ta đưa anh."
Đại đội nào cũng có người mổ lợn, nên biết rằng, hiện tại người làm công việc mổ lợn có thể lấy được một ít thực phẩm từ việc mổ lợn của mình, đây là một công việc béo bở, không nhận người ngoài vào làm.
Nhìn vào quầng thâm dưới mắt của Tô Vĩnh An, Tô Thanh Thanh đoán rằng xuất xứ chỗ thịt này không được rõ ràng cho lắm.
"Chợ đen sao? Có thể lấy được thịt ngon không? Em mua."
Tô Vĩnh An nhướng mày.
"Em muốn mua nhiều thịt như vậy làm gì?"
"Em làm thịt kho, bán."
Tô Thanh Thanh nhanh chóng nói.
Tô Thanh Thanh không phải là một kẻ chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc, Hạ Kiêu càng không phải.
Muốn sử dụng vật tư của không gian, cô phải có một chút tiền và lý do.
Rủi ro của việc tuồn hàng ra bán là rất lớn, nhưng mà nếu như cô làm chút việc kinh doanh như là bán thức ăn, thì rủi ro bị tóm sẽ thấp hơn nhiều.
"Hoặc là, anh lấy thứ gì khác về, em đều có thể làm được."
Tô Vĩnh An khó tin nhìn Tô Thanh Thanh, cô có vẻ rất nghiêm túc.
"Em không nói đùa chứ?"
"Nói đùa gì chứ!"
Tô Thanh Thanh nói.
"Anh không muốn bỏ tiền ra mua bánh lạnh của em sao?"
Hiện tại, tiệm cơm quốc doanh của huyện thành vốn dĩ không bán món mặn, không bán điểm tâm cao cấp.
Đào giòn và bánh trung thu được bán trong xã chắc chắn không thể nào có được hương vị thơm ngon như của Tô Thanh Thanh làm.
Tô Vĩnh Anh nhìn Tô Thanh Thanh, cô không có vẻ nói đùa, anh ta cũng nghiêm túc suy tính.
"Mỏ than ở bên kia, toàn là những thanh niên khỏe mạnh trẻ tuổi, bọn họ có thu nhập vừa cao, nhưng làm toàn việc chân tay, vì họ phần nhiều chưa kết hôn nên chắc là không tiếc tiền mua chút thịt ăn."
Tô Thanh Thanh nghe qua mắt càng thêm sáng rực.
"Em kho thịt, anh kiếm được tiền chia cho em một phần ba, thế nào?"
Tay nghề của cô khẳng định rất tốt.
Nhưng mà, hiện tại vẫn đang là nền kinh tế kế hoạch, thứ khan hiếm không phải là tay nghề mà là vật tư.
Quan trọng là có vật tư hay không mà thôi.
Tô Vĩnh An nghi ngờ nhìn Tô Thanh Thanh.
"Em sẽ kho thịt sao?"
Tô Thanh Thanh gõ gõ lên khúc xương.
"Khúc xương này của anh, em sẽ làm thành món súp xí quách, được không? Súp xí quách so với thịt không có sự khác biệt quá lớn, nhỉ?"
Tô Vĩnh An ngập ngừng một chút, nói.
"Không cần, ngày mai anh sẽ mang đến cho em một ít thịt ba chỉ. Em dùng cái đó nấu thử một lần đi, khúc xương này cho em ăn."
Mắt Tô Thanh Thanh sáng lên, cô nhanh nhảu đẩy một ít bánh gạo ngọt còn lại qua chỗ anh ta.
"Xương em sẽ nấu súp, anh đợi buổi trưa mấy người kia xong việc thì quay lại đây."
Tô Vĩnh An không từ chối, ở bên kia bọn họ có được thứ gì ngon đề ăn đều phải giấu diếm, rất bất tiện.
Anh ta cất giấu phần bánh gạo lạnh rồi vội vàng rời đi, trước khi đi, Tô Vĩnh An còn kìm lòng không được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Thật ra, Tô Thanh Thanh cũng không quá đáng ghét....
Ít ra so với con nhỏ phản bội Bạch Thiển Thiên vẫn tốt hơn một chút.
Tô Thanh Thanh không để ý đến anh ta, mà tập trung nhìn về khúc xương lớn trước mặt.
Cô rửa sạch khúc xương rồi bắt đầu nấu súp
Cô nấu súp bằng lửa nhỏ cho nước trong rồi sau đó dùng lửa lớn để đun súp.
Sau khi bỏ xương vào hầm với lửa lớn. Tô Thanh Thanh lấy từ trong không gian ra một ít bột mì, tạm ngừng một chút, rồi lại trộn bột bắp vào.
Hiện tại, chỉ cần có bột mì để ăn thôi đã là một chuyện cực kì gây chú ý rồi.
Thêm một ít bột bắp, chỉ cần đợi cho đồ ăn ngã vàng, thì người ta sẽ không biết được cô đã sử dụng bao nhiêu bột mì.
Cô bỏ thêm bột nở vào rồi nhào thành cục bột, sau đó chờ lên men.
Tô Thanh Thanh do dự một chút rồi đi về cửa sau của khoảnh sân nhỏ.
Căn nhà này của Hạ Kiêu chỉ có hai phòng, một phòng có bày biện một cái bàn bát tiên, bốn băng ghế, vừa có thể làm phòng khách, vừa làm phòng ăn.
Phòng còn lại chính là phòng ngủ.
Nhà bếp nằm ở trong khoảnh sân được rào, phía sau phòng khách.
Mà đằng sau hàng rào này chính là đường ra sau núi.
Ở gần vùng núi nghĩa là sẽ dễ dàng kiếm được đồ ăn ngon, dù là thế nào đi nữa thì bọn họ sẽ không chết đói.
Món xí quách kho này vẫn chưa đủ độ ngon.
Dù không gian có nguyên liệu nấu ăn, nhưng cô vẫn phải tìm được lý do để lấy.
Cô đi ra ngoài vòng vong hai lần, rồi tìm tòi bẻ được hai gốc măng, một ít nấm và rau dại.
Thứ đồ vật như gốc măng này, một năm bốn mùa đều có, nhưng chỉ có măng xuân và măng đông là ngon nhất.
Tuy đã bẻ được gốc măng, nhưng cô vẫn sử dụng nguyên liệu nấu ăn trong không gian để thay thế.
Nguyên liệu nấu ăn trong không gian có mùi vị rất ngon, lại được nuôi dưỡng bằng nước suối, rất tốt cho sức khỏe.
Hầm bằng lửa lớn trong hai tiếng, chén canh óng ánh có mùi hương rất nồng nàn.
Tô Vĩnh An lần nữa đi tới cửa đã ngửi được mùi thơm này, anh ta không kìm lòng được nuốt một ngụm nước bọt, thơm quá.....
Lúc trước, sao anh ta lại không nghe nói Tô Thanh Thanh còn có biệt tài nấu nướng này?
Anh ta phụ mổ lợn cho người khác, đã từng ăn qua biết bao nhiêu thịt, còn thường xuyên uống canh xương, nhưng mà thơm như chén canh hầm cách thủy này, anh ta chưng bao giờ nếm qua.
Vừa nghĩ đến mùi vị của bánh lạnh, Tô Vĩnh An đột nhiên cảm thấy.
Kế hoạch bán thịt kho và bánh lạnh lúc trước của Tô Thanh Thanh, rất đáng tin.
Nhưng mà, khi nghĩ đến Tô Thanh Thanh hẹp hòi như thế, anh ta lại hừ lạnh một tiếng, không phải chỉ là một ít gạo thôi sao?Chỉ là ngũ cốc mà thôi. Để húp được chén canh này, anh ta sẽ không đến mà không đem theo gì.
Tô Vĩnh An mang hai cân bột mì 85 ở nhà đến. Bột mì này là do anh ta đã dùng thịt để đổi ở chợ đen.
Hiện tại bột mì chủ yếu có các loại 90, 85, 72 và 60.
Ở vùng nông thôn này hầu hết đều ăn loại 90 , sợi mì khi dùng bột mì này làm ra sẽ hơi đen và dính.
Thứ được gọi là bột mì 85 chính là dùng 100 cân tiểu mạch trộn với 85 cân bột mì ngoài ra còn cho chút ít cám, khi sử dụng loại này bánh bao ra lò và mỳ thành phẩm không được trắng cho lắm, nhưng loại này lại là lương thực tốt nhất hiện nay.
Hiện tại dù cho thành phố có bán, cũng rất khó mà mua được.
Tuy rằng thịt là của mình, nhưng Tô Vĩnh An không muốn lợi dụng Tô Thanh Thanh, càng không muốn bị Tô Thanh Thanh xem thường.
Anh ta xách giỏ, còn cố tình để cái túi vải trong giỏ lộ ra.
Lúc này, Tô Vĩnh An mới hất cằm, gõ cửa.