- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Trở Lại Một Năm Trước Mạt Thế
- Chương 9: Bán Phòng Ở
Trở Lại Một Năm Trước Mạt Thế
Chương 9: Bán Phòng Ở
“Tới đây bàn chuyện phòng ở.”
5 giờ chiều, bác cả Lâm cùng chú nhỏ Lâm đồng thời nhận được tin nhắn này, nếu không phải dãy số không sai, khả năng phản ứng đầu tiên bọn họ nghĩ đến đây là tin nhắn lừa đảo.
Con nhóc này, tuy nhỏ tuổi nhưng khẩu khí không nhỏ chút nào.
Lúc trước bọn họ ôn tồn nhỏ nhẹ cùng nó, kết quả bị nó mắng chửi một trận, lần thứ hai còn trực tiếp báo án, hại bọn họ bị cảnh sát giáo dục hơn một giờ.
Tiếp theo bọn họ lại tìm đến nhà vài lần, nhưng gõ cửa cùng gọi điện thoại như thế nào cũng không có ai trả lời, mấy người bác cả Lâm còn định chờ khi khai giảng sẽ trực tiếp gϊếŧ tới đại học A chộp người.
Không nghĩ tới kế hoạch không theo kịp biến hóa, ranh con này lại chủ động tìm đến cửa.
Một tiểu nha đầu lừa đảo cũng không có gì phải sợ, hai nhà hẹn thời gian, trực tiếp đến thẳng Lâm gia, chỉ là lần này không gọi cô nhỏ Lâm đi cùng.
“Lâm Lạc, trong khoảng thời gian này cháu đã đi đâu? Làm chúng ta mất bao nhiêu công đi tìm, một cô gái trẻ như cháu cả ngày không chịu về nhà cũng không phải là chuyện tốt.”
Vừa vào cửa, chú nhỏ Lâm đã muốn ngồi ngay xuống uống ngụm nước, ai bảo bên ngoài nóng như vậy làm gì, mà khu nhà này lại không có thang máy, bọn họ phải bò đến 4 tầng, mệt muốn tắt thở.
Kết quả nhìn quanh nhà một cái, sao lại trống không thế này? Ngay cả bức ảnh gia đình bảo bối của Lâm Lạc vẫn thường treo trên tường giờ cũng không thấy đâu nữa.
Mà cái ghế nhựa duy nhất trong phòng khách cũng đang bị Lâm Lạc ngồi lên.
“Cháu muốn bán phòng ở?!”
Đây là suy nghĩ đầu tiên của chú nhỏ Lâm.
“Cái gì?” bác gái Lâm vừa nghe thấy ba chữ bán phòng ở là bất chấp nghỉ ngơi thở dốc nhao nhao lên nói, “ Lâm Lạc, cháu không thể làm như vậy được.”
“Chúng ta mới là người thân, còn có thể hố cháu hay sao, người ngoài đều là muốn chiếm tiện nghi, chỉ có chúng ta... bla bla……”
Giọng bác gái Lâm vang lên nheo nhéo, sắc nhọn, hơn nữa còn nói liên hồi, một khi mở miệng là cứ như như súng máy không ngừng nghỉ, căn bản không có chỗ cho người khác nói xen vào.
Trước kia ba mẹ Lâm đều không biết cãi cọ, đã phải chịu không ít thiệt thòi bởi vị “Cường thế” này, hiện tại bà ta còn nghĩ đến chiếm tiện nghi của cháu gái.
Thím nhỏ Lâm cũng tận dụng mọi thứ, “Lạc nha đầu, trước đây chúng ta không phải đã thương lượng ổn thỏa rồi sao, Tiểu Kiệt còn đang chờ được nhập học mà.”
—— ai cùng mấy người thương lượng?
Nghĩ đến đề nghị lúc trước của mấy người bác cả Lâm, Lâm Lạc lại muốn bật cười.
Tiểu Kiệt là con trai chú nhỏ Lâm, năm nay mới 4 tuổi, là hai vợ chồng nhà này sau khi sinh được hai cô con gái đã liều mạng bất chấp tiền phạt mà sinh ra, là bảo bối cục cưng thật vất vả mới cầu đến được.
Ý tưởng của bọn họ chính là muốn Lâm Lạc nhận trước 10 vạn rồi làm thủ tục sang tên căn phòng này cho chú nhỏ Lâm, như vậy Tiểu Kiệt có thể vào học trường tiểu học trong tiểu khu.
Mà bác cả Lâm sẽ đứng ra làm người bảo đảm, bảo đảm về sau chú nhỏ Lâm chắc chắn sẽ trả lại căn phòng này cho Lâm Lạc.
Đương nhiên, Lâm Lạc vẫn có thể tiếp tục ở lại đây, theo cách nói của bọn họ chính là chỉ đổi tên chủ sở hữu trên giấy tờ, những cái khác đều không thay đổi.
Cho dù Lâm Lạc không có trọng sinh, lúc ấy khi nghe thấy đề nghị này cũng cười lạnh một tiếng, chỉ có 10 vạn mà muốn nuốt phòng ở của cô hả?
Còn bảo đảm về sau sẽ trả lại?
Tiểu Kiệt học xong tiểu học còn có sơ trung, cao trung, đến lúc đó qua mười mấy năm, phòng ở đã sớm không biết ở ai trong tay.
Cô lười không muốn mở miệng, cứ lẳng lặng mà nhìn hai người kia anh một câu tôi một câu, giống như đang xem hai vai hề biểu diễn.
Trong tình huống như vậy, bác cả Lâm cũng cảm thấy không nhịn được, kéo bà vợ nhà mình lại, sau đó xụ mặt nhìn về phía Lâm Lạc, “Lạc nha đầu, cháu làm gì thế? Trưởng bối nói chuyện mà còn ngồi im, không biết đi rót nước mời khách à?”
“Đúng thế, vậy mà còn là sinh viên cơ đấy, không có một chút lễ phép nào hết.”
Mắt thấy lại sắp ầm ĩ, Lâm Lạc cũng không muốn tiếp tục phí thời gian nghe mấy lời vô nghĩa, trực tiếp đứng dậy vỗ vào quần áo, “Muốn căn phòng này, có thể.”
Cô nhìn mắt của mấy người này đột nhiên sáng lên như đèn pha, chậm rì rì mà bổ sung: “Hôm nay là ngày 29, từ ngày mùng một tháng sau, mấy người mỗi tháng gửi cho tôi 10 vạn.”
“Một năm sau, căn phòng này sẽ là của mấy người.”
“Cái gì? Một tháng 10 vạn, sao mày không đi……” Nhìn bộ dáng kích động của chú nhỏ Lâm, Lâm Lạc trực tiếp bắn ánh mắt hình viên đạn sang, bên trong còn ẩn chứa một tia tinh thần lực, thành công làm chú nhỏ Lâm ngậm miệng.
“Không cần phải cò kè mặc cả, tôi chỉ có duy nhất một điều kiện này, một năm tổng cộng cũng chỉ 120 vạn.”
“Phải biết rằng, bây giờ chỉ cần tôi đi ra ngoài hô một tiếng, cho dù là 300 vạn cũng sẽ có cả đống người tranh nhau đòi mua.”
Chính xác, căn phòng này ở bên ngoài thị trường, giá thấp nhất cũng phải 350 vạn, đừng nói là 300 vạn, cho dù có đòi 400 vạn nói không chừng đều có người muốn, rốt cuộc nó có khả năng sinh lời rất cao.
Cũng vì khối tài phú kếch xù như vậy, mới làm cho bác cả Lâm cùng với chú nhỏ Lâm lăn lộn hăng hái đến thế.
Bọn họ đều là nhân viên làm công ăn lương bình thường, một tháng cố sống cố chết cũng chỉ có thể kiếm được hơn 1 vạn, nếu như có căn phòng này….
Nửa đời sau không cần phải sầu lo gì nữa!
“Hắc hắc, cháu gái à……” Thấy bác cả Lâm còn muốn nói thêm, Lâm Lạc trực tiếp đi ra cửa, “Tôi chỉ đồng ý duy nhất cách làm này, cho mấy người một đêm để cân nhắc, không phải lo tôi sẽ quỵt nợ đâu, chúng ta có thể đi công chứng.”
Cô tựa hồ nghĩ đến điều gì, lại hơi mỉm cười, còn lộ ra vài phần ác ý, “Tôi cũng mặc kệ mấy người muốn chia nhau thế nào, ai đồng ý trước tôi sẽ ký với người đó.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Trở Lại Một Năm Trước Mạt Thế
- Chương 9: Bán Phòng Ở