Chương 45: Say Rượu

Bữa cơm này ăn đến 7 giờ tối mới xong.

Vốn dĩ Lam Duyệt Âm còn muốn tiễn hai người Lâm Lạc về tận nhà, nhưng để Chu Diệu Tổ đã uống say ném cho người già cùng trẻ nhỏ ở trong nhà, dì lại không yên tâm.

Lâm Lạc tự nhiên tỏ vẻ chỉ có một đoạn đường mà thôi, cô cùng Vân Thư tự mình đi về được.

Lam Duyệt Âm nhìn bộ dạng Vân Thư chỉ trầm mặc hơn một chút, bước chân lại vẫn còn ổn định, ánh mắt cũng không thấy có biến hóa gì, vẫn là lựa chọn ở nhà chiếu cố Chu Diệu Tổ.

So với trong phòng ấm áp, thời tiết rét lạnh vào tháng 1 ở thôn Chu Gia lại thăng cấp.

Gió lạnh thổi đến trên mặt đều là rét đến tận xương.

Lâm Lạc bị trận gió này kí©h thí©ɧ, vốn dĩ đầu có chút choáng váng bị gió thổi cho tỉnh cả người trong nháy mắt, Chu gia thật sự quá náo nhiệt, làm cô nhất thời không kịp thích ứng.

“Vân Thư, anh có khỏe không?”

Lâm Lạc quay đầu lại hỏi, hôm nay phỏng chừng anh đã uống đến nửa bình rượu trắng.

Vốn dĩ Lâm Lạc định ngăn cản, ai ngờ Vân Thư chủ động nói không sao hết, đã vậy thì tùy theo ý anh thôi.

“Không khỏe.”

Vân Thư mặt lạnh lắc đầu, trong giọng nói còn có một tia ủy khuất.

Lâm Lạc: “…… Cho nên anh say rồi hả?”

Vân Thư đột nhiên dừng bước, sau đó bước tới gần chỗ Lâm Lạc, giờ phút này khoảng cách giữa hai người không đến một cánh tay, “Vuốt đầu, tôi cũng muốn.”

——không phải là do trước khi ăn cơm cô vuốt đầu Tiểu Mộng cùng với Bánh trôi mà anh nhớ đến tận bây giờ đi?

Hai chữ “cạn lời” nảy lên trong đầu Lâm Lạc, ngay sau đó lại cảm thấy buồn cười, cô cứ như vậy vươn tay vuốt vuốt cái đầu Vân Thư cố ý cúi thấp xuống, “Thế đã được chưa?”

Vân Thư suy nghĩ có hơi chậm chạp, vài giây sau anh gật đầu đứng dậy tiếp tục đi về phía trước, “Nắm tay, cùng nhau.”

Đồng thời anh nắm lấy tay trái của Lâm Lạc, giống như hai bạn nhỏ nắm tay nhau đi chơi xuân vậy.

Lâm Lạc nháy mắt cảm nhận được lòng bàn tay Vân Thư rất ấm, tay cô vốn dĩ bị gió thổi lạnh nhưng hiện tại lại chỉ cảm nhận được hơi ấm cuồn cuộn không ngừng, tựa như cả người đều được nhờ vậy mà ấm lên.



“Tay Lạc Lạc lạnh quá.”

So với anh, cơ thể Lâm Lạc đúng là thiên lạnh hơn một chút, cô đang định bảo Vân Thư buông tay mình ra để còn cho tay vào túi áo, làm như vậy sẽ ấm áp hơn, ai ngờ còn chưa kịp nói gì...

Vân Thư đã làm ra động tác kinh người!

Anh!

Trực tiếp vén áo mình lên!

Rồi đặt tay trái Lâm Lạc lên bụng mình!

Sau đó thả áo xuống, bao chặt lại.

“Có ấm không?” Sau khi làm xong động tác này Vân Thư còn hướng Lâm Lạc nở một nụ cười tranh công.

Lâm Lạc: “!”

“Mau, buông tay!”

Cả người cô sắp nổi hết cả da gà lên rồi đây này.

—— sao có thể? Sao có thể như vậy được?

Vân Thư nghiêng đầu nghi hoặc, “Không ấm sao?”

—— đây là vấn đề ấm áp hay không ấm áp à?!

Chẳng lẽ tất cả đàn ông đều có eo cùng bụng cứng như tảng đá thế này à? Trước khi trọng sinh, thân thể của Lâm Lạc cũng rất săn chắc, nhưng tuyệt đối không cứng được như vậy.

Lâm Lạc muốn rút tay mình về, nhưng lúc này sức lực của Vân Thư rất khỏe, anh còn dùng thêm tay kia của mình đè lại, “Lạc Lạc đừng cử động, sẽ bị cảm lạnh đó.”

—— rốt cuộc là ai sẽ bị cảm lạnh hả trời?

Lâm Lạc đột nhiên cảm thấy mình đã đánh mất động lực giao lưu đối với con ma men này, hiện tại cô chỉ muốn chạy nhanh về nhà thôi.

Đoạn đường vốn dĩ chỉ có mấy trăm mét, sao bây giờ lại đi lâu như vậy chứ?

“Lạc Lạc, hôm nay ăn không đủ no, tại tôi không dám ăn nhiều, sợ bị bọn họ ghét bỏ, món cá kia làm ăn ngon quá, Lạc Lạc ăn rất nhiều lần, tôi đã học xong rồi, ngày mai sẽ làm món đó nhé……”



Vân Thư nắm lấy tay Lâm Lạc không buông, trong miệng thì lải nhải, đến khi cô nghe ra anh đang nói cái gì, Lâm Lạc dở khóc dở cười.

Gia hỏa này uống say thật là lắm lời, “Được rồi, Vân Thư, còn như vậy nữa thì tôi không đi đường được, mau buông tay.”

Lâm Lạc không thích ma men, nhớ rõ trước kia mỗi lần sang nhà thân thích của ba Lâm, cánh đàn ông lúc nào cũng chúc rượu nhau, cái kiểu như là anh không uống là không nể mặt tôi vậy.

Ba Lâm còn đỡ, tửu lượng của ông kém, chỉ ba ly là say, mà một khi say là ông nằm ngủ luôn tại bàn, cô và mẹ chỉ cần đỡ ông lên giường nằm là xong.

Nhưng mấy ông đàn ông khác một khi say rượu là lộ nguyên hình.

Đặc biệt là bác cả Lâm và chú út Lâm, mắng mấy lời thô tục thì không nói, còn động tay động chân, có mấy lần còn trực tiếp đánh nhau ngay tại bàn rượu.

Làm không khí liên hoan vui vẻ của cả gia đình biến thành chướng khí mù mịt, khiến cho Lâm Lạc đặc biệt chán ghét cái chuyện rượu chè say xỉn này.

Nhưng hiện tại Vân Thư cũng say, cô lại cảm thấy anh có vài phần đáng yêu, giống một con chó săn đang làm nũng với mình.

“Buông, tay?”

Vân Thư lần này rốt cuộc nghe lời, buông tay trái Lâm Lạc ra, sau đó lại bước sang bên kia, nắm lấy tay phải Lâm Lạc, “Không lạnh, không lạnh, Lạc Lạc không lạnh.”

Lâm Lạc nhìn căn nhà chỉ còn cách mấy mét ở phía trước, lười không muốn nói thêm gì nữa, vươn tay mở cửa, bật đèn.

Thuận tiện nhìn thoáng qua phòng của sói con, bên trong đang trống không, có vẻ như nó lại đi lên núi chơi bời lêu lổng rồi.

“Được rồi, ngoan, đi rửa mặt sau đó đi ngủ đi nhé.”

Lâm Lạc dẫn Vân Thư lên lầu hai, nhìn anh ngoan ngoãn rửa mặt đánh răng, nhìn không ra một chút dáng vẻ say rượu nào.

“Ngủ ngon.”

Tuy rằng chưa đến 8 giờ tối, nhưng đối với mấy người say rượu, vẫn nên đi ngủ sớm một chút đi.

Tắt đèn, Lâm Lạc đóng cửa rồi trở về phòng mình, bắt đầu suy nghĩ đến chuyện Viện điều dưỡng mà dì Lam nói đến khi nãy.

Mà Vân Thư vốn dĩ đang ngủ say đột nhiên mở to đôi mắt, đáy mắt tựa như thanh tỉnh lại tựa như mê mang, sau đó rất nhanh lại nhắm lại, mang theo nụ cười thỏa mãn tiến vào mộng đẹp.

*